Giữa trưa hè nắng chói chang nhưng may thay bọn họ đang ở vùng núi, xung quanh có bóng cây che phủ mà gió ở núi cũng rất thoáng mát nên dù không bật điều hoà cũng không cảm thấy quá nóng.
Cố An Thành gọi bữa trưa cho mọi người xong mới đi dạo quanh biệt thự một lần. Lúc này vô tình phát hiện ở trong phòng bếp có một chén chè sen mộc nhĩ đã đoán ngay là do Cận Nghiêu làm cho Lương Tiến. Tuy anh ta là người có hơi ngốc và tính tình thô lỗ nhưng thật ra lại rất thích ăn đồ ngọt.
Cố An Thành bĩu môi, một người kỳ lạ như vậy nếu có người thích mà chưa từ chối ngay thì cũng khá tốt rồi.
Anh đang nghĩ đến đây thì thấy Lương Tiến đi theo phía sau Cận Nghiêu xuống lầu: "A Nghiêu..."
"Lại làm sao nữa?" Cận Nghiêu vừa mới mở mắt ra đã nhìn thấy một con chó hình người cứ ngồi bên cạnh giường mình, không nhịn được mà trợn tròn mắt nhìn tên Lương Tiến mặt dày mày dạn đang muốn y sờ trán và xoa sau gáy cho. Lúc đi đến đây Cận Nghiêu thật sự muốn đá anh ta xuống cầu thang: "Tôi nói cho cậu biết, nhìn cậu bây giờ rất đáng ghét."
Lương Tiến như một kẻ hèn mà gật đầu: "Vậy tôi không nói lời nào nữa."
Cận Nghiêu không để ý tới Lương Tiến nữa mà đi vào phòng bếp thì gặp Cố An Thành cũng đang ở đó, vốn định nói rằng muốn tổ chức một bữa ăn chung nhưng Cố An Thành lại bảo để ngày mai hãy tổ chức, bây giờ anh đã gọi đồ ăn cho mọi người rồi nên Cận Nghiêu cũng ra phòng khách xem ti vi.
Lương Tiến rũ vai, hỏi Cố An Thành: "Có phải bây giờ nhìn tôi rất đáng ghét đúng không?"
Cố An Thành cười nhạo anh ta rồi nói: "Tôi đã nói là anh sẽ hối hận, không biết lúc đó là ai cứ một mực tìm đường chết nữa."
"Lúc đó đầu óc của tôi làm gì nhanh nhạy như thế." Lương Tiến mở tủ lạnh ra mới nhìn thấy bên trong có rất nhiều bia lạnh nên anh ta lấy một lon ra uống một hớp rồi mới thở dài một hơi: "Nơi này quả thật không tệ chút nào, còn phải cảm ơn cậu vì đã cho tôi cơ hội."
"Biết là cơ hội rồi thì cũng đừng hèn nhát nữa, anh Nghiêu còn thích anh đấy. Anh thử suy nghĩ một chút đi, nếu có ai nôn ra quần của anh Nghiêu thì người này chắc chắn sẽ không để tên đó sống sót đâu, mà anh ấy lại cứ để anh tiếp tục nằm trong lồng ngực mình mà nôn, như vậy không phải rõ ràng rồi hay sao?"
Lúc này Lương Tiến mới nhớ tới điều này, hình như đúng là như vậy. Cận Nghiêu mắc chứng ưa sạch sẽ khá nghiêm trọng nhưng y lại chưa từng ghét bỏ anh ta bao giờ, nghĩ đến điều này anh ta mới lấy hết can đảm vỗ vai Cố An Thành: "Anh em tốt."
"Không cần phải khen ngợi, đến lúc cần phải ra tay thì phải làm một chút." Cố An Thành dạy anh ta cách xin lỗi, nếu thích hợp thì làm cho đối phương lo lắng một chút để thúc đẩy mối quan hệ của hai người nhưng anh lại không nghĩ rằng Lương Tiến có thể ngu ngốc đến mức không màng chính bản thân mình.
Ngày thứ hai sau khi bọn họ nghỉ ngơi xong thì bắt đầu tiến đến đỉnh thứ hai của núi Ngọc Tâm, nơi này cũng không phải là rừng nguyên sinh nên có đường leo núi nhân tạo rất an toàn, hơn nữa chỉ có một con đường duy nhất nên không dễ gì lạc được nhưng Lương Tiến cảm thấy Cố An Thành rất giỏi trong việc theo đuổi người khác cho nên đã nhớ kỹ những gì anh chỉ có mình, khi mọi người dần kéo dài khoảng cách với nhau vì thể lực Lương Tiến đã nhân lúc xung quanh không có ai mà mạo hiểm rẽ vào một con đường khác đi vào trong rừng.
Đường mòn là những con đường tạm thời mà lực lượng kiểm lâm và người dân địa phương hoặc thợ săn có giấy tờ cho phép mới được đi vào con đường này, nhiều con đường được tạo ra vì nhu cầu tạm thời nên thứ nhất nó không thể đảm bảo an toàn và thứ hai hầu hết chúng đều không phải là "đường sống".
Rất nhiều con đường không dẫn đến địa điểm cuối cùng, Lương Tiến vừa đi được một chút thì phát hiện trước mắt mình chẳng còn con đường nào cả, quay đầu lại nhìn thì thấy trên đất chỉ có dấu chân của bản thân, nếu như có người để ý kĩ thì sẽ lần theo dấu chân mà tìm đến, còn nếu không thì...
Lương Tiến cắn răng một cái, nhổ đám cỏ lộn xộn ra rồi tiếp tục tiến sâu vào trong rừng.
Thể lực của mọi người đều khác nhau nên tốc độ leo núi cũng tuỳ vào thể lực của từng người, không ngoài dự đoán người dẫn đầu chính là Hách Văn Tĩnh, theo sát ở phía sau chính là Triệu Hải, theo sau đó là Vương Huân và Tất Tam đang đùa giỡn, Cận Nghiêu thì tụt lại ở phía sau. Việc leo núi này cũng tương đối nhẹ nhàng nên y cũng không vội vã đi về phía trước mà vừa đi vừa dừng lại ngắm cảnh. Những người ở cuối chính là Cố An Thành và Trần Viễn. Cố An Thành không biết với thể lực của Trần Viễn thì làm sao leo núi được bởi tuy rằng thường ngày hai người hay cùng nhau vận động rất nhiều ở nhà và Tiểu Viễn đã không còn là Tiểu Viễn vừa đẩy một cái là gục như trước kia nữa, nhưng leo núi thì không giống như vậy, nếu không điều khiển được hơi thở thì sẽ rất mệt. Cũng may Trần Viễn cũng thích ứng khá nhanh nên mọi người lần lượt leo lên đài quan sát ở lưng chừng núi, lúc này tâm trạng của mọi người khá tốt nhưng cũng không quá thoải mái. Họ tìm một nơi nào đó để dừng lại nghỉ ngơi, Cận Nghiêu nhìn quanh một vòng thì phát hiện không thấy Lương Tiến đâu nữa.
Cận Nghiêu cau mày, y không nghĩ tới chỉ có một con đường để leo lên núi này thôi mà tên ngốc đó cũng có thể đi nhầm được. Y không nhịn được mà gọi điện thoại cho Lương Tiến nhưng chẳng có ai bắt máy cả, Cận Nghiêu có chút lo lắng: "Các cậu có ai nhìn thấy Lương Tiến không?"
"Vừa nãy còn thấy đàn anh đi trước chúng ta mà." Thể lực của Vương Huân hơi kém nên lúc này vẫn còn thở dốc.
Tất Tam cũng gật đầu: "Đúng vậy, lúc nãy khi vừa mới bắt đầu đi anh ấy đi phía trước chúng tôi, sau đó không nhìn thấy nữa, chúng tôi cho rằng bởi vì mình đi quá chậm cho nên bị anh ấy bỏ lại rồi nhưng không lâu sau đó chúng tôi đuổi kịp Triệu Hải, chắc anh ấy phải đi ở giữa chúng tôi và Triệu Hải chứ? A Hải, mày có thấy đàn anh đi qua không?"
Triệu Hải lắc đầu: "Không có, tao có thể chắc chắn không có ai đi ngang qua tao cả."
Cận Nghiêu tỉ mỉ nhớ lại trên đường đi có chỗ nào không an toàn hay không nhưng suy nghĩ một lúc vẫn không tìm ra được chỗ nào có thể khiến cho Lương Tiến "trượt chân" được.
Vậy đã xảy ra chuyện gì?
Cận Nghiêu liên tục gọi điện cho Lương Tiến, Cố An Thành vừa nhìn thấy y sốt ruột thì nhanh chóng nhắc nhở y: "Có khi nào anh ta đi vào đường mòn nào đó không? Không phải trên núi có mấy ngã rẽ hay sao?"
Vừa nghĩ đến điều này thì trong trí nhớ của Cận Nghiêu liền hiện ra ba con đường mòn, tất cả đều là những con đường không rõ lối. Đầu của tên Lương Tiến này bị úng nước hay sao mà đi vào con đường đó?
"Vậy cậu ta cũng nên nhận điện thoại chứ." Cận Nghiêu trầm ngâm một lát nhưng không thể ngồi yên được nữa: "Tôi đi tìm cậu ấy, các cậu cứ tiếp tục leo núi đi."
Bọn Vương Huân nhanh chóng nói: "Đi cùng nhau đi! Cùng nhau tìm kiếm sẽ nhanh hơn!"
Cố An Thành nháy mắt với mọi người: "Chúng ta cứ leo lên trước đi, với cái thể lực kia của Lương Tiến thì có thể xảy ra chuyện gì được chứ, Cận Nghiêu tìm một lúc thì sẽ thấy được thôi."
Vương Huân có chút bất ngờ nhưng cũng nhanh chóng hiểu được ý của Cố An Thành nên nói tiếp: "Ồ, cũng đúng, nếu đàn anh Cận Nghiêu cần giúp đỡ thì cứ gọi điện cho chúng tôi."
Cận Nghiêu cũng không trả lời, hiện tại trong đầu y tràn ngập những khả năng có thể khiến cho Lương Tiến gặp nguy hiểm nên trong lòng có chút buồn bực nhưng lúc này mọi người cũng đã đi khá xa rồi.
Triệu Hải còn không hiểu bọn họ đang nói cái gì: "Sao có thể để đàn anh đi một mình được chứ? Chúng ta cùng nhau đi tìm chung đi!"
"Tìm cái gì mà tìm!" Vương Huân đánh vào gáy cậu ta một cái: "Mày nhìn còn không hiểu đây là kế sách của đàn anh Lương hay sao?"
"Cái gì? Tao nhìn không ra!" Triệu Hải cũng đánh Vương Huân một cái, hai người này đứng luôn tại đó đánh nhau, lúc này Hách Văn Tĩnh mới phản ứng lại, cô không nhịn được mà có chút lo lắng: "Liệu hai người bọn họ có thể tìm thấy nhau không vậy? Tớ nghĩ thời tiết không ổn lắm đâu, nếu không chúng ta cùng nhau đi tìm đi."
"Không sao đâu, là tớ đã chỉ kế này cho Lương Tiến vì Cận Nghiêu mãi vẫn không tha thứ cho anh ta, hai người đó đi với nhau cũng không xảy ra chuyện gì quá lớn." Cố An Thành giải thích xong thì mọi người mới bình tĩnh lại, nghỉ ngơi một lát rồi tiếp tục leo lên đỉnh núi.
Thời tiết ở trên núi nói thay đổi là thay đổi rất nhanh, bọn họ vẫn chưa leo được đến đỉnh núi thì trời đã bắt đầu mưa rồi.
Sau khi bọn họ chụp ảnh tập thể và hò hét trên đỉnh núi một lúc xong thì trời đã bắt đầu mưa to, Cố An Thành sợ nếu xuống núi quá muộn thì sẽ gặp nguy hiểm nên nói mọi người tranh thủ rồi cùng nhau đi xuống núi, trong lúc đó Cố An Thành cũng gọi điện cho Lương Tiến mà tên này đang đứng ở dưới gốc cây đại thụ chờ Cận Nghiêu đến: "Không có chuyện gì đâu, tôi không có đi sâu vào rừng đâu, các cậu cứ về trước đi."
"Không có chuyện gì thật sao? Lúc nãy Cận Nghiêu thật sự rất lo cho anh đấy, anh đừng dọa anh ấy nữa." Cố An Thành cảm thấy EQ của Lương Tiến không được cao cho lắm, chỉ sợ kế hoạch bị phản tác dụng.
Lương Tiến vừa nghe được Cận Nghiêu đang lo lắng thì nói: "Tôi sẽ gọi điện lại cho cậu ấy, thật không có chuyện gì đâu các cậu cứ đi trước đi, chúng tôi cũng sẽ nhanh chóng về đó thôi."
Cố An Thành nghe anh ta nói như vậy cũng an tâm hơn nên không quản bọn họ nữa, dù sao Cận Nghiêu rất đáng tin cậy.
Nhưng sự bình tĩnh của Cận Nghiêu đang dần bị hao mòn trong quá trình tìm kiếm, những suy nghĩ tiêu cực cứ dần xuất hiện trong đầu y làm cho y không nhịn được mà cảm thấy xung quanh mình dần lạnh hơn, lúc này trời cũng bắt đầu mưa.
"Lương Tiến!" Cận Nghiêu đi vào con đường mòn và bắt đầu gọi tên Lương Tiến, tuy giọng nói truyền đi rất xa nhưng chẳng có câu trả lời nào đáp lại, lúc này điện thoại di động vang lên, Cận Nghiêu lập tức bắt máy: "Lương Tiến?"
Bởi vì nhận điện thoại quá nhanh nên thậm chí y còn chưa kịp nhìn màn hình cuộc gọi.
Lương Tiến vừa nghe giọng nói thì biết y đang rất lo lắng, trong lòng cũng mềm nhũn mà cảm thấy rất đau đớn: "A Nghiêu, không có chuyện gì, tôi chỉ đi lạc thôi."
"Cậu... Cậu... Cái đồ ngu ngốc này." Cận Nghiêu cũng yên lòng nhưng khi vừa thở phào nhẹ nhõm được một chút thì liền mắng tên ngốc kia: "Có đường đàng hoàng lại không đi, cậu là đồ ngốc sao?"
"Tôi muốn cậu đến tìm tôi." Lương Tiến liền nói thật, căn bản anh ta không thể lừa Cận Nghiêu quá ba giây được, anh ta giống như một tờ giấy được mở ra trước mặt Cận Nghiêu, ngay cả một vết nhăn cũng không có.
Cận Nghiêu nghe anh ta nói như vậy thì cũng không tức giận nữa: "Bây giờ cậu đang ở đâu, tôi đi tìm cậu."
"Tôi đi đến cuối con đường mòn rồi đi vào sâu một chút, tôi sắp ra được bên ngoài rồi, cậu đứng đó chờ tôi là được." Lương Tiến nhìn thấy trời đang mưa, anh ta cũng biết rằng nếu tiếp tục đợi có khi lát nữa mưa lại to hơn không chừng, lỡ như có chuyện gì nguy hiểm xảy ra thì không tốt cho lắm.
Cận Nghiêu cũng cảm thấy đây là cách tốt nhất, thật hiếm thấy Lương Tiến cũng đã biết dùng đầu óc của mình một lần.
"Vậy cậu chú ý an toàn, tôi sẽ đợi cậu ở đường chính, nếu khi cậu đi ra không nhìn thấy tôi thì phải gọi ngay cho tôi." Cận Nghiêu cũng không biết con đường mình đang đi có phải con đường mà Lương Tiến đã đi lạc vào hay không, không bằng đi đến đường chính rồi gặp nhau ở đó, dù sao chỉ có một con đường chính duy nhất nên không thể nhầm được.
Nhưng sau khi cúp điện thoại thì Lương Tiến cảm thấy có chút bối rối, vừa nãy khi gọi điện thoại hình như anh ta đã vui mừng quá độ sau đó đi xung quanh hai vòng? Rồi lại ba vòng?