Cơn sốt của Cận Nghiêu giảm rất nhanh, ngày hôm sau khi xuống lầu thoạt nhìn đã thấy rất khỏe mạnh hồng hào, thậm chí như có ánh hào quang tỏa ra.
Hách Văn Tĩnh đứng một bên hỏi Vương Huân: "Cậu có cảm thấy mặt của đàn anh Cận Nghiêu đang nở hoa đào không?"
Vương Huân nhìn kỹ một chút: "Tớ không cảm thấy vậy nhưng... Cậu thử nhìn đàn anh Lương mà xem."
Lúc này Hách Văn Tĩnh mới chú ý đến phía sau Cận Nghiêu còn có cả Lương Tiến, dáng vẻ nhanh nhẹn nhìn giống như một chú chó săn nhỏ vậy. Người này nhìn Cận Nghiêu giống như sắp chảy nước miếng đến nơi khiến cô ấy không nhịn được ghét bỏ mà mắng một chút: "Anh ấy trông giống như một chú chó nhỏ của đàn anh Cận vậy..."
Triệu Hải và Tất Tam cũng cười theo, quả thật rất giống.
Trần Viễn vui vẻ chào hỏi: "Đàn anh Cận Nghiêu, anh đã cảm thấy khoẻ hơn chưa?"
"Tốt hơn rồi." Hôm nay Cận Nghiêu mặc một chiếc áo sơ mi lanh vải trơn, tuy rằng cổ khá cao nhưng nếu cài luôn cái nút cuối cùng thì quá lộ liễu cho nên Cố An Thành cũng rất dễ dàng nhìn thấy được từ cổ áo rộng của y có vài vết đỏ trên da thịt cùng nụ cười khó có thể che giấu được của đối phương.
"Tôi thấy hôm nay thời tiết cũng không tệ, ăn một chút gì đó rồi chúng ta đi câu cá ở Kiến Tây đi." Cố An Thành nhìn Bạch Vân Trạch cũng không có vẻ muốn rời đi nên không thể làm gì khác mà đành phải mời ông ấy: "Nếu như bác sĩ Bạch không có việc gì bận thì có thể đi cùng chúng tôi được chứ?"
Bạch Vân Trạch vừa định nói thì Cận Nghiêu đã nói trước: "Tôi đã kêu xe lại đây rồi, thật ngại quá để bác sĩ Bạch ở lại đây lâu như vậy."
Vốn dĩ Bạch Vân Trạch không muốn đi nhưng khi nghe Cận Nghiêu nói như vậy ông ấy cũng không phản bác được gì mà chỉ có thể nói: "Tôi sẽ để lại vài loại thuốc thường dùng, các cậu có vấn đề gì thì cứ gọi cho tôi."
"Đã làm phiền ông rồi." Cận Nghiêu vẫn mỉm cười nhưng Bạch Vân Trạch vừa liếc mắt một cái đã nhìn thấy được sự nhắc nhở trong ánh mắt của y, không cần phải nói nhất định y cảm thấy thái độ của ông ấy không tốt với Lương Tiến cho lắm.
Bạch Vân Trạch không khỏi thở dài, Lương Tiến có đầu óc hay không thì không quan trọng cho lắm nhưng anh ta có phúc lớn, e rằng với cái thần kinh thô của người này thì vĩnh viễn cũng không biết được Cận Nghiêu đã vì anh ta mà trả giá những gì, nhưng đây giống như chuyện Chu Du đánh Hoàng Cái vậy, ông ấy không có tư cách xen vào.
Sau khi tiễn Bạch Vân Trạch ra về mọi người chuẩn bị ít hành trang để đến khe suối câu cá.
Suối Giản Khê nằm ở phía Tây Bắc núi Ngọc Sơn. Tuy gọi là suối nhưng nó là một hồ nước rất lớn, do địa hình nên tất cả dòng suối đều tụ về đây nên mới được gọi là suối Giản Khê. Ở suối Giản Khê này có một loại cá trắng với số lượng rất nhiều, loại cá này khá lớn nhưng khá ngốc nên rất dễ dàng cắn câu, bởi vậy đã thu hút được rất nhiều người đến đây trải nghiệm câu cá giống như bọn Cố An Thành vậy. Bọn họ làm gì biết câu cá, chỉ ham vui mà thôi.
Suối Giản Khê nằm ở vị trí khá đặc biệt, nếu đi đường vòng thì phải đi xe hơn một tiếng nhưng cũng có thể đi bộ đến đây dựa vào đường tắt cho nên tuy rằng có nhiều dụng cụ câu cá nhưng bọn họ ỷ vào việc mình có nhiều người, mỗi người cầm giúp một vài món nên quyết định đi bộ theo đường vòng.
Lương Tiến đang xách hầu hết dụng cụ câu cá và vài chiếc ghế gập, rõ ràng trông khá nặng nhưng cơ thể anh ta trông rất nhẹ nhàng còn nhảy nhót tưng bừng nữa chứ, còn chưa kể đến cái tâm trạng vui vẻ kia nữa, ai không phải người mù đều có thể nhìn ra được. Hách Văn Tĩnh đã sớm nhận ra, cô ấy là người đầu tiên ngửi được giữa hai vị đàn anh này có điều gì đó không bình thường cho lắm, cho nên khi thấy phản ứng này của Lương Tiến và Cận Nghiêu thì nhìn qua.
Quả nhiên khi Cận Nghiêu vừa mới hằng giọng một cái, theo bản năng Lương Tiến đã kiềm chế lại một chút, anh ta không còn dám nhảy nhót lung tung trước mặt đối phương nữa. Hách Văn Tĩnh xém chút nữa là bật cười thành tiếng, cô ấy nghi ngờ Lương Tiến giống chó Husky hơn, làm sao mà trước đây cô ấy lại cảm thấy đàn anh Lương giống chó sói vậy... Chắc đều do sai lầm của tuổi trẻ rồi...
"Đến phía trước thì quẹo phải." Cố An Thành nhìn bản đồ, đường đi đến suối Giản Khê khá đơn giản cho nên bọn họ đi bộ chưa đầy hai mươi phút đã đến gần đó rồi: "Mọi người cẩn thận ở dưới chân."
Tất cả mọi người đều đáp lại một tiếng. Khi chuyển qua vách đá thì đập vào mắt họ là một cái hồ nước được bao phủ bởi cây xanh, hồ nước cũng không quá lớn nhưng có nhiều chỗ nước nông, những viên đá tròn màu trắng tạo thành con đường nhỏ tự nhiên trong suối. Khung cảnh này thật sự rất đẹp.
Vương Huân cười lớn rồi lao tới, còn chưa tới gần đã bị một cái thùng gấp ném qua doạ sợ hết hồn.
"Đừng có cười lớn như vậy! Hù cá chạy hết đấy!" Một giọng nói thô lỗ truyền đến từ bóng cây bên trái, đối phương cũng là một nhóm nam nữ, Vương Huân tự biết mình đuối lý cho nên cũng ngại ngùng xin lỗi.
Khi quay về thì có chút tức giận: "Thật là xui xẻo quá đi mất, tất cả bóng cây ở đây đều bị người chiếm hết rồi."
Cố An Thành nhìn xung quanh một vòng thấy quả nhiên là như vậy, bởi vì nơi này khá nổi tiếng cho nên du khách đến đây chơi cũng khá nhiều, lúc bọn họ đến nơi cũng không còn sớm nữa nên không ngoài dự đoán những chỗ tốt đều bị chiếm hết rồi: "Không quan trọng lắm, tao đến khách sạn nhờ họ mang dù đến là được."
Cố An Thành đã sớm đoán được tình huống này cho nên đã sớm hỏi qua liệu khách sạn có dịch vụ này hay không, tiện thể anh đã gọi một ít đồ ăn để mọi người ăn trước.
Lương Tiến kê một cái ghế dựa cho Cận Nghiêu nghỉ ngơi, dù thể lực của Cận Nghiêu cũng không tệ nhưng đi bộ một lúc lâu như vậy cũng cảm thấy mệt mỏi, dù vậy y không chịu ngồi mà Hách Văn Tĩnh lại đặt mông ngồi xuống rồi cười híp mắt cảm ơn Lương Tiến: "Cảm ơn đàn anh Lương nha, đàn anh chu đáo thật đấy, vừa hay tôi cũng đang mệt."
Tính tình của Lương Tiến khá tốt nên không muốn tranh cãi với cô ấy nhưng Cận Nghiêu lại nhìn ra được cô gái này có ý gì nên cười rồi lắc đầu một cái.
Cận Nghiêu đi nên Lương Tiến cũng đi theo phía sau y, Hách Văn Tĩnh nằm ở trên ghế đung đưa tay rồi lắc đầu: "Thú vị nhất là khi thần tiên đánh nhau còn người phàm thì ngồi xem nha!"
"Có ý gì?" Triệu Hải lấy ra một lon coca từ tủ lạnh di động, nghe cô ấy nói như vậy thì có chút không hiểu.
Hách Văn Tĩnh duỗi hai tay ra làm một hình trái tim cho Triệu Hải xem, Triệu Hải bị dọa sợ đến mức run lên: "Xin lỗi nhưng tớ thích những em gái mềm mại dễ thương."
"Ý cậu là sao đồ đại ngốc này! Tớ nói... Khi thần tiên đánh nhau là họ đang nói chuyện yêu đương!" Hách Văn Tĩnh không nhịn được mà âm thầm thắp nến cho sự thông minh của cậu ta: "Không có cách nào nói cho cậu hiểu được mà, đưa tớ một lon Coca để ăn mừng đi."
Triệu Hải nghĩ trong lòng, chỉ cần không phải cậu coi trọng bổn đại gia đây thì mấy chuyện khác ai quản cậu đâu chứ, vậy nên người này đã nhanh chóng ném một lon coca qua cho Hách Vân Tĩnh ăn mừng.
Vương Huân đứng một bên cảm thấy rất buồn cười, đương nhiên đây là chuyện cười nên cậu ta cũng cảm thấy vui rồi vì vậy vừa quay đầu đã lấy điện thoại di động ra chụp một tấm rồi gửi phong cảnh tuyệt vời ở nơi đây qua cho bạn gái của mình.
Điều không thể không nói chính là cuối cùng Vương Huân cũng quen bạn gái rồi nhưng do nhà của bạn gái cậu ta quản khá nghiêm cho nên không thể ra ngoài đi chơi cùng bọn họ được.
Tất Tam thì mê mẩn mấy cuốn tiểu thuyết tu tiên và rất nghiện nó, bây giờ cậu ta lại nghĩ đến năm tâm hướng gì đó rồi bắt đầu ngồi thiền và luyện tập, lúc này cậu ta đang ngồi xếp bằng ở bên hồ để luyện tu chân còn Trần Viễn đi đến bên hồ để chơi. Cố An Thành vẫn luôn đi theo ở phía sau cậu dù cho Trần Viễn biết bơi đi chăng nữa thì Cố An Thành vẫn không yên tâm cho lắm.
Cũng may hiệu suất làm việc của khách sạn khá cao, không bao lâu sau đã có người mang một chiếc dù lớn đến. Chỉ trong chốc lát họ đã dựng xong dù ở vị trí Cố An Thành chọn rồi đưa đến toàn bộ đồ ăn mà họ đã đặt. Cố An Thành ký tờ khai xong mọi người cũng chuẩn bị cần câu để bắt đầu câu cá.
Tuy Trần Viễn lớn lên ở nông thôn nhưng cậu chưa từng câu cá bao giờ, có lẽ là do nhát gan và chưa có kinh nghiệm chơi đùa quậy phá cùng mấy đứa trẻ con trong làng, lớn lên lại theo ông vào thị trấn nên càng không có cái gì để chơi bởi vậy nên cậu rất hưng phấn. Tuy rằng Cố An Thành luôn sợ cần cầu móc vào tay cậu rồi bị thương nhưng Trần Viễn vẫn quyết tâm móc mồi câu vào rồi tự mình quăng dây thả mồi. Khi làm những việc này mắt cậu không chớp lấy một cái làm cho Cố An Thành nhìn đến há hốc mồm.
"Tớ nói này bảo bối, câu cá là một công việc hết sức chậm rãi, một tiếng hai tiếng còn chưa chắc câu được cá nữa, cứ nhìn chằm chằm như vậy cậu sẽ cảm thấy mệt mỏi đấy." Trần Viễn không muốn bị quấy rầy nên đẩy Cố An Thành sang một bên, Cố An Thành có chút hối hận vì dẫn cậu đi câu cá, rõ ràng so với anh thì cá có sức hấp dẫn hơn nhiều, như vậy là không được: "Cậu đến đây với chồng cậu này, cần câu cứ cắm trên mặt đất là được rồi mà."
"Cậu nói ở đây rất nhiều cá, nếu phân tâm rồi để cá chạy mất thì sao..." Trần Viễn bỗng dưng trợn mắt lên, cậu nhìn thấy cái phao báo hiệu đang chìm xuống: "Cắn, cắn câu rồi!"
Cố An Thành đứng dậy vội vàng giúp Trần Viễn kéo cần câu lên, dựa vào cảm giác anh có thể xác định được đúng là cá đã cắn câu rồi không những thế mà con cá này còn khá lớn. Không ngờ Trần Viễn lại có thể may mắn như vậy: "Cắn câu rồi."
Trần Viễn kích động đến mức mặt đỏ lên, ôm Cố An Thành rồi hôn lên mặt anh: "Ai nha có cá, có cá rồi!"
Cố An Thành bận rộn kéo dây nên làm cho Trần Viễn có chút bối rối, anh càng kéo dây nhanh hơn thì con cá càng được kéo lên khỏi mặt nước nhanh hơn. Cố An Thành kéo cần câu lên thì một con cá trắng lớn lao về phía bọn họ, Trần Viễn hưng phấn cười to vội vàng lấy cái xô để đựng cá, bọn Hách Văn Tĩnh cũng chạy tới, họ cũng rất háo hức khi nhìn thấy chiến lợi phẩm này.
"Không ngờ lại có nhiều cá như vậy, còn câu được một con to như thế nữa chứ." Triệu Hải nhìn cái đầu con cá đoán chừng chắc là gần hai ký! Đã vậy còn dễ dàng cắn câu nữa chứ!
"Quá tốt rồi! Lát nữa đặt bếp rồi nướng lên ăn!" Tất Tam cũng quên mất việc tu tiên, lúc này trong đầu tràn ngập mùi cá nướng.
Đang nói chuyện được một lúc thì Cận Nghiêu cũng câu được một con, khi Lương Tiến thấy được cũng kích động mà hét lên.
Ở bên đó bọn họ rất náo nhiệt nhưng không nghĩ tới đám người ở dưới gốc cây này tâm tình hình như là không tốt cho lắm.