Trong nhóm đó có người đàn ông đã la rầy Vương Huân lúc sáng, nhóm người đó đã đến sớm hơn bọn họ rất nhiều nhưng ngay cả một con cá cũng không câu được, chờ khi đám người Cố An Thành đến đây gây huyên náo khắp nơi không chỉ gây náo động mà còn bắt được cá khi chỉ mới thả câu được một lúc nên nhóm người đó có chút không vui, có người bắt đầu bĩu môi lẩm bẩm: "Một đám nhóc..."
"Đừng gây chuyện nữa, mọi người đều tới chơi cả mà." Trong nhóm đó có vài cô gái nên bọn họ không muốn xảy ra chuyện không vui vì vậy cũng khuyên vài câu, người đàn ông đó thờ ơ không thèm trả lời mà kéo dây câu lên, treo cần câu trên giá rồi để cho cá ăn: "Mẹ nó!"
Một đám người đều không vui, rõ ràng bọn họ tràn đầy hứng khởi đến đây câu cá nhưng kết quả còn chưa nói đến việc họ đợi cả nửa ngày chẳng có con cá nào mắc câu mà mấy đứa nhóc này mới đến được một lúc thì lại câu được con cá lớn như vậy, điều này làm cho họ cảm thấy không công bằng.
Chỉ là ngày thường bọn họ cũng không phải những kẻ tầm thường, tâm trạng không thoải mái cũng muốn người khác giống như vậy, cho nên khi Trần Viễn câu thêm được một con cá bọn họ không nhịn được mà nổi giận.
Cá đã cắn câu tuy không lớn bằng con cá đầu tiên nhưng cũng nặng hơn một cân, sau khi dùng vợt để vớt cá lên Trần Viễn nhìn con cá với đôi mắt lấp lánh, cậu vui vẻ hét lên: "Mau gọi tớ là thiên tài câu cá đi!"
"Được được, cậu là một cao thủ." Cố An Thành cũng cảm thấy rất thần kỳ, cho dù nơi này có dễ dàng câu được cá thế nào đi chăng nữa cũng không đến nỗi nhanh như vậy đã câu được hai con...
"Một đám ngốc cứ không ngừng hét lên không chịu im miệng đúng không." Cuối cùng những người kia không nhịn được nữa mà đến gây sự.
Cố An Thành bỏ cá vào thùng đựng nước, chậm rãi tháo lưỡi câu khỏi miệng cá sau đó mới đứng lên nhìn về phía đối phương, bên đó có năm người đến đây và tất cả đều là đàn ông, thoạt nhìn cũng chỉ trên dưới hai mươi tuổi, Cố An Thành căn bản không để bọn họ vào trong mắt: "Đang nói với ai vậy?"
"Tên nhóc kia mau mang cá đến đây thì chúng tao sẽ không gây phiền phức cho mày nữa được không?" Người dẫn đầu nhóm là một thanh niên đầu trọc với thân hình cao to nói ra những lời vô liêm sỉ như vậy mà không biết ngại chút nào, thậm chí hắn còn cố tình chọc tức Cố An Thành: "Hoặc tao cho mày năm tệ để mua kẹo ăn được chứ!"
"Đệt! Anh nói cái gì?" Lúc đó Lương Tiến rất tức giận vừa định quăng cần câu ra để đi đến đó thì bị Cận Nghiêu đè tay lại.
"Chưa trưởng thành mà tính tình cũng quá nóng nảy rồi đấy, với cái thân hình nhỏ bé như cậu thì tôi muốn đánh bao nhiêu người như vậy cũng được." Tên thanh niên đầu trọc này cười ha hả, căn bản tên thanh niên này chẳng để đám nhóc đối diện vào trong mắt, tuy rằng Lương Tiến rất tức giận và có chút không cam lòng nhưng Cận Nghiêu lại không cho Lương Tiến động chân động tay nên anh ta đành phải đứng yên, Cố An Thành phất tay một cái ra hiệu cho Hách Văn Tĩnh đang siết chặt tay thành nắm đấm ý bảo cô ấy đừng tức giận: "Văn Tĩnh, cậu nhìn đám người đó ngu ngốc như vậy nếu bị cậu đánh cho ngốc luôn thì phải trả tiền viện phí đấy."
Hách Văn Tĩnh lườm một cái: "Nói cũng đúng, còn không bằng đánh với bao cát nữa."
Sắc mặt của những người đến gây sự này trở nên rất khó coi, bọn họ xem thường đám người của Cố An Thành nhưng mấy người Cố An Thành cũng không để họ vào trong mắt, cục diện một lần nữa rơi vào thế khó xử.
"Này! Con bé kia, mang cá đến đấy!"
Trần Viễn thấy bọn họ định lại đây cướp cá nên đã ôm chặt thùng cá vào trong lòng từ lâu, lúc này tên thanh niên đầu trọc cảm thấy rất khó chịu rồi quát thẳng vào mặt Trần Viễn muốn cậu giao cá ra nhưng Trần Viễn cũng có chút sững sờ, con bé ư? Ai vậy?
Mắt của Trần Viễn giật giật vài cái:"Nói tôi sao?"
Phản ứng của Trần Viễn làm cho tên thanh niên đầu trọc tức giận: "Tao nói này đầu óc mày có bị bệnh không đó? Không phải nói mày thì nói ai?"
"Cho dù tôi có là con bé đi chăng nữa thì cũng không có đi cướp cá của người khác!" Trần Viễn không nhịn được đâm lại một câu.
Điều này làm cho tên thanh niên đầu trọc tức giận trực tiếp xông lên, tên đó xông đến nắm lấy cổ tay Trần Viễn nhưng đã có Cố An Thành ngăn lại ở giữa, Cố An Thành để hắn ta đi được hai bước mới tóm lấy đối phương rồi quăng anh ta xuống đất, sau đó anh dùng đầu gối đập thẳng vào bụng của đối phương, lần này anh dùng lực có hơi mạnh nên đã làm cái đầu hói của tên đó đập xuống đất một lúc lâu sau cũng không thể đứng dậy được.
Cố An Thành thấy thế đá vào sau lưng tên đó một cái làm cho hắn ta lui về phía sau Triệu Hải, Triệu Hải cũng không chút khách khí đạp ở trên lưng tên đó vài cái rồi hất cằm nhìn về đám người kia: "Để xem mấy người có đủ bản lĩnh đụng đến bọn tôi không? Ra khỏi cửa không mang theo đầu óc à?"
Đối phương cũng hống hách quen thói nên khi một đám thanh niên to lớn lại bị châm chọc như vậy nổi giận, bọn họ vừa muốn nhào tới đã bị một chiếc cần câu xuất hiện đập thẳng vào lồng ngực, lần này không giống như một cú va chạm nhẹ nhàng mà bốn người đều bất ngờ đến mức lui về phía sau, theo bản năng họ nhìn về phía người đang cầm cần câu.
Người cằm cần câu này chính là Cận Nghiêu, một tay Cận Nghiêu cầm câu cười nửa miệng nói: "Đi ra ngoài chơi phải có tâm trạng thật vui vẻ, chắc là không cần mạnh tay với mấy người đâu nhỉ?"
"Mẹ mày... Ôi!" Tên thanh niên còn chưa nói hết câu đã bị cần câu mảnh khảnh đập vào mặt, Cận Nghiêu chỉ động cổ tay có một chút thôi, nếu không phải thị lực của tên thanh niên này tốt thì không biết đã xảy ra chuyện gì nữa.
"Giữ mồm giữ miệng cho sạch sẽ chút đi." Cận Nghiêu ăn nói khá tử tế, Lương Tiến ở phía sau y không nhịn được mà chép chép miệng vài cái, chắc là khá đau đây...
Tên đầu trọc bị Triệu Hải dẫm dưới chân dãy dụa một cách thô bạo rồi rống lên: "Mày dám chọc đến tụi tao sao, mày biết bố mày là ai không?"
Triệu Hải lại dùng sức dẫm lên lưng tên đó một cái: "Vậy mày có biết bố mày là ai hay không!"
Tất Tam không nhịn được mà bật cười, tuy rằng bình thường Tất Tam không thông minh cho lắm nhưng bây giờ lại khá nhanh nhạy, trên mặt vẫn luôn nở nụ cười sáng ngời: "Mẹ nó! Bọn họ có nhiều người như vậy sao!"
Tất Tam vừa ngẩng đầu nhìn lên thì nhìn thấy bảy tám người nữa đang đi về phía mình, nhìn người nào người nấy đều to cao hơn bản thân khiến cậu ta không nhịn được mà nói: "Tao thấy... Nếu không..."
Cậu ta muốn nói nếu không thì chúng ta chạy đi nhưng lời chưa kịp nói ra thì Cận Nghiêu đã nở nụ cười.
"Anh đừng có cười mà! Đàn anh Cận Nghiêu, tôi thấy anh thật sự mới là nam tử hán đấy!" Tất Tam không phải kẻ hèn nhát mà là người nắm rõ tình hình nhất. Cậu ta cảm thấy nếu cứ tiếp tục như vậy thì bọn họ không thể nào chiếm ưu thế được nên đã nhìn xung quanh để tìm kiếm một người đồng tình với ý kiến "rút lui" của mình thì phát hiện Cố An Thành cũng cười: "Cười cái gì mà cười! Lúc này đừng có giả vờ ngầu nữa!"
Hách Văn Tĩnh thọc cậu ta một cái để cho cậu ta bình tĩnh lại: "Cậu nhìn những người ở phía sau kìa."
Tất Tam giương mắt nhìn lên thì thấy một nhóm bảy tám người xuất hiện, tất cả đều mặc đồng phục huấn luyện màu xanh lam. Tất Tam gãi đầu một cái: "Là... Người của Thanh Cương?"
"Cũng không chắc có phải vậy không nữa..." Hách Văn Tĩnh cũng không dám đắc tội nếu có thể không đánh thì cô ấy sẽ không đánh, dù sao cô ấy cũng là một cô gái thục nữ mà.
Đám người đó đến đây vì nghe đồng bọn của mình đang gặp rắc rối nên mới đến, ai biết giữa đường lại bị nhóm người đến từ Thanh Cương bao vây? Thấy vậy đám người cũng không dám khiêu khích nhóm người này nữa nhưng tất nhiên cũng có một số người không phục như tên đầu trọc đang nằm dưới chân Triệu Hải đây.
Tên đầu trọc đấy cảm thấy không phục, sau khi Triệu Hải thả chân ra thì tên đó giãy giụa một cách mãnh liệt nhưng đáng tiếc Cố An Thành lại rất thích giải quyết những tên chưa thấy quan tài chưa đổ lệ như vậy, vì thế anh tiếp tục dùng một cước đá tên đó ra sau nhưng tên đầu trọc vẫn còn chưa hết hi vọng, nhóm người đang chờ ở phía sau liền ấn đầu tên đó xuống rồi lôi đi nhưng hắn ta vẫn không ngừng nhao nhao lên mà nói: "Tao sẽ xử hết tụi bây! Tụi bây cứ chờ đó cho tao!"
"Nhìn thì rất lợi hại nhưng chẳng đánh được chiêu nào." Hách Văn Tĩnh cũng mắng tên đó vài câu, loại hành vi cùng những lời nói như thế này chỉ dành cho mấy tên bại trận yếu ớt nhưng lại thích mạnh miệng mà thôi.
"Thiếu gia." Người của Thanh Cương đi đến báo cáo với Cận Nghiêu: "Đối phương có tổng cộng mười bảy người, mười hai nam và năm nữ, thiếu gia muốn xử lý họ như thế nào?"
"Không cần xử lý, cứ để họ ở đó là được." Cận Nghiêu ném cần câu cho Lương Tiến: "Ai bảo mọi người đến đây?"
Thanh Cương là công ty bất động sản dưới trướng nhà họ Cận, ở bên ngoài thì đó là một công ty bất động sản nhưng thật ra chỉ có người ở bên trong mới biết họ đang làm gì mà thôi. Bởi vì hầu hết sản nghiệp dưới trướng nhà họ Cận đều liên quan đến giải trí và đánh bạc giống như "Khu vực màu xám" nên Thanh Cương cũng tồn tại dưới dạng thế lực có thể đảm bảo an toàn cho những nơi này, còn có người cho rằng đây là những hành vi của mấy tổ chức xã hội đen nếu có bằng chứng thì cứ đưa ra kiện đi...
Đương nhiên là không có bất kì bằng chứng nào rồi bởi ở bên ngoài thì Thanh Cương là một công ty bất động sản chính thức nhưng nếu nhìn từ góc độ cá nhân mà nói những người này đều được đào tạo chuyên nghiệp, thậm chí có người còn đảm nhận đồng thời hai chức vụ ở hai phương diện này giống như một quân đội tư nhân của nhà họ Cận vậy.
Lúc Cận Nghiêu đi đã nói rõ ràng rằng không ai được phép đi theo nhưng nếu bây giờ họ đã xuất hiện ở đây vậy nếu y đoán không lầm thì chắc là do có người đã nói cho họ biết những chuyện ở đây: "Là bác sĩ Bạch đã lén báo cáo đúng không?"
Người dẫn đầu Thanh Cương không có tài ăn nói giống như người hay đi bên cạnh Cận Nghiêu nên khi thấy Cận Nghiêu có chút tức giận cũng không dám nói gì nữa mà chỉ nơm nớp lo sợ nhìn y, dáng vẻ trông rất đáng thương. Cận Nghiêu phất tay một cái: "Được rồi, không có chuyện gì nữa thì dẫn người xuống núi hết đi."
"Vậy không được... Thiếu gia, lão phu nhân đã yêu cầu chúng tôi ở bên cạnh thiếu gia cho đến khi thiếu gia quay về."
Cận Nghiêu quay đầu nhìn người dẫn đầu của Thanh Cương gật đầu một cách nhân từ: "Vậy thì đừng xuất hiện trước mặt tôi, nếu tôi nhìn thấy một lần thì sẽ đá một lần."
Người thanh niên trẻ mỉm cười: "Cảm ơn cậu Cận."
Lương Tiến nhìn người thanh niên kia như vậy thì cảm thấy rất chướng mắt, chắc là do thỉnh thoảng Cận Nghiêu cũng đi đến khu luyện tập của Thanh Cương để dạy cho họ mấy chiêu đấm đá bởi vậy Lương Tiến luôn cảm thấy mấy người của Thanh Cương này rất nịnh nọt Cận Nghiêu, cảm giác này làm cho anh ta cảm thấy rất khó chịu, đây là lần thứ hai anh ta cảm thấy cả thế giới đều muốn cướp vợ mình rồi đấy.