Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 70



"Gia đình đàn anh Cận Nghiêu là xã hội đen sao?" Trần Viễn cũng vượt qua được sự kích động lúc nãy cuối cùng cũng đồng ý để Cố An Thành ôm mình một lúc, Cố An Thành ôm cậu từ phía sau nhưng cậu vẫn không buông tay anh ra cho nên Cố An Thành cũng không còn cách nào khác.

"Nói như vậy cũng không phải, nghe nói từ lúc còn trẻ ông nội của anh ấy đã đi theo một vị đại ca có thế lực rồi, sau đó vị đại ca kia phạm tội gì đó nên đã đưa cho ông nội một số tiền và ông nội của anh ấy đã đến Hải Thành mở một vũ trường ca hát, sau đó mới từ từ phát triển được như bây giờ nên bèn giữ lại một ít tay chân để duy trì trật tự thôi."

Cố An Thành chỉ nghe Cận Nghiêu nói qua như vậy một lần mà thôi nhưng từ đó cũng có thể tưởng tượng được trong thập niên bảy mươi đó chỉ có một vị đại ca duy nhất có thế lực rất lớn ở vùng Đông Bắc, người có thể làm cho Tứ gia phân tán như vậy thì không phải là tay sai bình thường rồi, cho đến bây giờ sản nghiệp trong nhà của Cận Nghiêu đã sớm từ một vũ trường ca hát mở rộng thành một vương quốc giải trí không thể coi thường được, chỉ riêng những khách sạn dưới trướng họ cũng có hơn ba mươi cái ở các thành phố du lịch khác nhau rải rác khắp đất nước mà bây giờ đã quá rõ ràng chuyện Cận Nghiêu chính là người thừa kế, xét về mọi phương diện thì Cố An Thành nghĩ chắc chắn Lương Tiến đã cầu khấn tổ tiên rất nhiều nên mới có thể khiến cho Cận Nghiêu để mắt tới.

"Nhưng đám người ở Thanh Cương thoạt nhìn đều rất hung dữ." Trần Viễn cũng sớm biết đến Thanh Cương bởi cuối học kỳ trước Cố An Thành còn dẫn cậu đi tham quan trại huấn luyện của nơi này nhưng nơi đó chỉ rèn luyện thể chất bình thường mà thôi nên lúc đó cậu chẳng nghĩ điều gì quá xâu xa, ngày hôm nay gặp lại trong tình cảnh như vậy quả nhiên có sự khác biệt rõ ràng giữa những người thuộc Thanh Cương và những người bình thường.

"Cho dù có hung dữ thì cũng là người một nhà thôi." Cố An Thành nhéo cằm của người đang ở trong lồng ngực mình nói: "Còn nhớ Ngô Cương không?"

"Chú Ngô sao, đương nhiên là nhớ rồi!" Bỗng nhiên Trần Viễn nhớ ra tuy tính tình của Ngô Cương nóng nảy nhưng ông ấy là cảnh sát, đương nhiên trong lòng của Trần Viễn cảm thấy những người làm cảnh sát đều là những người tốt rồi.

"Cậu chưa từng nghi ngờ ông ấy là xã hội đen cải trang thành à?" Cố An Thành không nhịn được cười, tình tình của Ngô Cương hơi kém nên dễ đắc tội người khác thậm chí khi mặc thường phục còn bị nghi ngờ là cảnh sát giả nhưng Trần Viễn chẳng sợ ông ấy chút nào cả.

"Chú cảnh sát là người tốt." Trần Viễn vung cần câu nhưng đương nhiên vận may của cậu đã dùng hết vào buổi sáng cho nên bây giờ đã một tiếng trôi qua rồi mà cậu chẳng câu được con cá nào cả.

Cố An Thành nhéo cái cằm nhỏ của cậu: "Cậu đúng là đồ ngốc."

"Cậu mới là đồ đại ngốc đấy." Trần Viễn hì hì cười trộm.

Cố An Thành cúi xuống hôn cậu một cái, hai người tình nồng ý mật thân thiết với nhau ở chốn đông người khiến Hách Văn Tĩnh đứng ở phía sau bọn họ phải hắng giọng một cái: "Này này này, đang ở bên ngoài đấy!"

"Hách Văn Tĩnh, từ khi quen biết cậu không có ngày nào mà tớ không mong chờ ngày cậu được gả đi hết đấy." Cố An Thành không nhịn được trào phúng cô ấy: "Bà cô này muốn như thế nào đây?"

"Vương Huân và những người khác đã đi lên đường núi và thấy được một nơi để chèo thuyền nên hỏi hai cậu có đi hay không." Tuy rằng Hách Văn Tĩnh không phải là người nóng tính nhưng cô ấy không có cách nào cảm nhận được thú vui của việc câu cá này cả nên vừa nghe có chèo thuyền thì cô đã đứng ngồi không yên rồi, hơn nữa bây giờ cũng đã trưa nên trời càng ngày càng nắng, chèo thuyền cũng có thể giải tỏa được cơn nóng.

Cố An Thành lay người đang ở trong lồng ngực mình: "Chúng ta để tiểu Viễn quyết định đi."

Trần Viễn còn chưa chèo thuyền bao giờ nên lập tức gật đầu: "Đi!"

Họ quyết đi đem hai con cá bắt được nướng lên nhưng vì có khá nhiều thịt nên cá khi nướng không ngon bằng cá hầm cho nên số cá còn lại họ quyết định đem về khách sạn hầm cho buổi tối.

Khi cả nhóm đang đi thì họ tình cờ gặp được nhóm tên đầu trọc và những người mà mình đã gặp lúc sáng, thoạt nhìn chắc là bọn họ cũng mới đi chèo thuyền về. Khi hai bên đi lướt qua nhau Triệu Hải còn chế nhạo đối phương bằng cách giơ ngón giữa lên nhưng đám người đó lại chẳng dám làm gì vì họ chẳng biết được thân phận thần bí của đám Cố An Thành cho nên sợ gặp phải rắc rối.

Cố An Thành kéo Tiểu Viễn đi, tên đầu trọc kia vô cùng hận Cố An Thành nên khi nhìn thấy hai người như vậy không nhịn được mà mắng: "Đúng là biến thái mà! Không biết có cái gì tốt mà kiêu ngạo như vậy nữa!"

Hách Văn Tĩnh không chịu được chuyện những người đó nói mấy lời khó nghe như vậy với Trần Viễn cho nên cô ấy đã trực tiếp chỉ thẳng vào mặt đối phương: "Mày nói cái gì đó? Mau lăn ra đây nói lại cho bà mày nghe coi!"

Đây là lần đầu tiên tên đầu trọc gặp phải một cô gái đanh đá như vậy nên bị khí thế của Hách Văn Tĩnh doạ đến sững sờ, bạn bè ở bên cạnh liên tục kéo tên đó nói hãy nhanh chóng rời đi, không nên trêu chọc đám người đó một lần nữa nhưng tên đầu trọc vẫn không phục, khi đó tên đó cảm thấy tại sao mình lại phản ứng như vậy, đặc biệt là sau khi hắn ta nhận ra bản thân đã bị một cô gái nhỏ như vậy dọa sợ, quả thật quá hèn nhát rồi nên bèn bước lên quát thẳng vào mặt Hách Văn Tĩnh: "Con mẹ nó lăn tới thì mày tính làm gì nào! Mày còn có thể chơi tao sao, thế thì tao cảm ơn mày đấy!"

Hách Văn Tĩnh không nói cái gì cả mà chỉ vẫy tay về phía hắn ta, tên đầu trọc định bước lên nhưng bạn bè hai bên đều khuyên can hắn ta đủ đường rằng không nên bước tới, họ kiên quyết không để người này gây thêm rắc rối nào nữa, Hách Văn Tĩnh thấy nếu hôm nay không đánh được người thì sự kiềm chế nãy giờ quá lãng phí rồi nên cô ấy dùng sức đá vào vách đá bên cạnh, có lẽ đá ở đây cũng không quá cứng cho nên Hách Văn Tĩnh chỉ dùng một cú đá thôi là có thể san bằng nơi này khiến cát đá văng tung toé, điều này làm cho tên đầu trọc và bạn bè của tên đó cũng phải sợ hãi.

Đó là... Một cú đá làm vỡ đá đúng không...

Bọn họ cũng không dám khiêu khích nữa mà ngay lập tức biến mất trước mắt Hách Văn Tĩnh, Trần Viễn cũng không nhịn được hỏi Hách Văn Tĩnh: "Chân cậu không sao chứ?"

Hách Văn Tĩnh nhún vai: "Chỉ là đất với đá thôi mà, một cước là nát hết thôi."

Trần Viễn đi sờ lớp đá đã vỡ tan tành kia, rõ ràng đây là một tảng đá mà: "Nếu chân cậu có gãy thì đừng nhẫn nhịn nữa."

"Tớ cam đoan rằng tớ vẫn còn khoẻ mạnh." Cuối cùng Hách Văn Tĩnh còn trợn tròn mắt nói: "Các cậu đừng nhẫn nhịn, tốt xấu gì thì bà đây đây cũng là nhà vô địch toàn quốc, sớm muộn gì bọn họ cũng phải trả giá khi dám coi thường bà đây!"

Vương Huân vỗ ngực một cái: "Có đồng đội như cậu không chỉ khiến cho đối thủ thêm sợ hãi mà ngay cả đồng đội cũng choáng váng nữa đấy."

Triệu Hải hoàn toàn bội phục: "Văn Tĩnh cậu đúng là... Tóm lại cậu là người tớ ngưỡng mộ nhất trong số những người con gái xung quanh đấy."

Hách Văn Tĩnh cười ha ha hai tiếng: "Cậu ngưỡng mộ tớ là được, đi nhanh lên đi chị đây muốn chèo thuyền rồi."

Địa điểm chèo thuyền nằm ở thượng nguồn một con sông nhỏ, một thuyền tối đa là hai người ngồi mà cũng vừa hay bọn họ có tám người, đương nhiên Cố An Thành và Trần Viễn sẽ đi chung một thuyền, thuyền sẽ trôi theo dòng chảy tự nhiên tiến về phía trước.

Cố An Thành ôm Trần Viễn nằm ở trên thuyền như hai cái thi thể co quắp lại rồi lặng lẽ tận hưởng khoảnh khắc này.

Vương Huân và Tất Tam đi chung một thuyền cũng thuận lợi đủ đường nhưng Triệu Hải và Hách Văn Tĩnh dùng mái chèo cãi nhau suốt cả đường đi, thậm chí còn làm mất luôn cái chậu dùng để múc nước. Cận Nghiêu nhàn nhã xem trò vui đến khi Lương Tiến chèo thuyền đến ngã ba Hách Văn Tĩnh liền cười anh ta: "Đàn anh Lương! Anh không phải thuyền trưởng tốt đâu! Đường đi quanh co thật đấy!"

Lương Tiến cũng không quan tâm bọn họ đang nói cái gì mà chỉ tập trung chèo đến ngã ba, cuối cùng ba chiếc thuyền kia cũng tiến vào sông và không nhìn thấy bọn họ ở bên này nữa thì Lương Tiến mới ném mái chèo đi rồi vồ tới chỗ Cận Nghiêu mà đè y xuống muốn xin một nụ hôn còn Cận Nghiêu sờ lên cái trán đầy mồ hôi của Lương Tiến nói: "Suy nghĩ của tiểu thư Hách quá đơn thuần rồi, không phải cậu không tìm được đường đi mà là do đầu óc cậu đang có suy tính khác."

"A Nghiêu, cậu hôn tôi một cái đi rồi tôi sẽ ngồi dậy." Bây giờ Lương Tiến rất giỏi giở trò, lúc này anh ta mới nhận ra Cận Nghiêu đã chiều chuộng mình như thế nào, là anh ta đã phụ lòng Cận Nghiêu, anh ta không quan tâm bây giờ bản thân có ngốc nghếch như thế nào nữa mà chỉ cần Cận Nghiêu không chê là được.

Đương nhiên Cận Nghiêu sẽ không ghét bỏ Lương Tiến rồi, Cận Nghiêu là người khác phức tạp, ông nội luôn nói y giống Tứ gia, còn nói có khi y là Tứ gia đầu thai chuyển kiếp nữa. Tuy rằng Cận Nghiêu không tin nhưng đúng là y cẩn trọng hơn nhiều so với những người bạn cùng lứa, điều y thích nhất chính là sự đơn giản của Lương Tiến cho nên sự ngu ngốc của Lương Tiến trong mắt y rất đáng yêu.

Đương nhiên đôi khi cũng không có đáng yêu như vậy, Cận Nghiêu nâng mặt Lương Tiến lên rồi hôn lên môi Lương Tiến một cái: "Giống như một con cún ngốc vậy."

Lương Tiến đè Cận Nghiêu xuống rồi cắn một cái: "Chính vì tôi là một con cún cho nên tôi sẽ nuốt chửng cậu!"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.