Bởi vì Lương Tiến liên tục quấy rầy Cận Nghiêu nên bè của họ đã bị mắc kẹt ở thượng nguồn, còn ba chiếc bè kia vẫn cứ xuôi theo dòng nước mà trôi đi để khám phá xung quanh đây từ những cây cối xanh tươi trải dọc bờ sông đến tiếng nước chảy róc rách cùng với tiếng chim hót, cuộc sống trong thành phố khó có thể cảm nhận được sự tự do như vậy.
Bởi vì buổi sáng mọi người đã tốn rất nhiều sức lực vào chuyện câu cá rồi nên cũng không có tổ chức mấy cuộc chiến té nước nữa, sau khi dòng nước chảy xiết hơn mọi người đều nằm trên bè để tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này.
Trần Viễn dựa vào Cố An Thành, bởi vì Cố An Thành rất cao nên đầu và chân đã ở ngoài bè rồi nhưng như vậy cũng tốt bởi anh có thể quan sát được đường đi để tránh bị mắc vào cành cây hay gặp phải bãi cạn, còn toàn bộ cơ thể của Trần Viễn thì lại nằm gọn trong bè, tuy trong năm nay chiều cao của cậu cũng có tăng nhưng chỉ tăng thêm năm centimet mà thôi, cậu cũng đã nỗ lực uống rất nhiều sữa thế nhưng vẫn không có tác dụng gì mấy.
Mà thật ra Cố An Thành cũng rất thích chiều cao này của cậu vì cậu chỉ cao hơn một mét bảy một chút, không quá thấp nên rất dễ để ôm lấy, như này thích còn không kịp. Nhưng mỗi lần anh ôm Trần Viễn đều sẽ than thở về chuyện bản thân không được cao, khi đó Cố An Thành sẽ luôn an ủi cậu rằng các chàng trai thường trưởng thành muộn.
"Phơi nắng như vậy tớ thấy thật thoải mái." Trần Viễn giống như một chú mèo tựa đầu vào lòng Cố An Thành: "Chèo bè không giống trong tưởng tượng cho lắm, trong tivi nhìn giống như mấy lễ hội té nước vậy..."
"Đó là bởi vì chúng ta đã mệt rồi nên chỉ nằm yên thôi." Cố An Thành mới vừa nói xong câu này đã lập tức nhìn thấy phía trước có một dòng nước tương đối bằng phẳng, ở đó còn có vài chiếc bè đang đậu, một đám thanh niên cả nam lẫn nữ cười đùa vui vẻ thoạt nhìn giống như đang muốn chơi trò đánh úp vậy, anh nhắc nhở Trần Viễn: "Chú ý một chút, cậu nên ngồi dậy đi nếu không nước dội lại đây sẽ làm cậu bị sặc đấy."
"A?" Trần Viễn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra thì Cố An Thành đã kéo cậu ngồi dậy rồi chỉ về mấy con bè đang dừng ở phía trước.
"Bọn họ đang chờ để đánh úp những người đi qua đây đấy."
Cố An Thành đoán không sai, tuổi của đám người bên kia cũng không lớn lắm, có lẽ cũng là một đám học sinh không có gì làm mà thôi, hơn nửa số người trong nhóm đó đều ướt sũng từ đầu đến chân nên chắc chắn là chơi đùa đến mức điên luôn rồi, Cố An Thành nói: "Khi chèo bè thì trò đánh úp bè của người khác là một thông lệ bình thường, nếu cậu sợ hãi tớ sẽ nói với bọn họ một chút."
"Không sợ." Theo bản năng Trần Viễn nắm chặt lấy vạt áo của Cố An Thành, Cố An Thành chỉnh lại tư thế ngồi của mình cho vững để bảo vệ tốt Trần Viễn ở trong lồng ngực: "Vậy chúng ta cứ xông tới thôi."
Chiếc bè không thể tránh khỏi tác động của dòng nước mà trôi về phía bên đó, Trần Viễn có chút căng thẳng nhưng nhìn thấy những khuôn mặt trẻ tuổi của đối phương đang mang theo nụ cười hưng phấn không thôi, dường như sự vui vẻ đó cũng từ từ tác động đến cậu làm cho cậu thả lỏng hơn.
Chủ yếu là do có Cố An Thành ở đây, chỉ cần có Cố An Thành ở bên cạnh thì chuyện gì cậu cũng không sợ.
Chiếc bè trôi theo dòng nước đi về phía vòng vây của đối phương, nhóm học sinh kia liền cầm súng bắn nước và chậu nước cùng nhau vào trận, trong lúc nhất thời sóng nước cuồn cuộn đã tràn qua bên bè Trần Viễn, Cố An Thành ôm cậu vào lòng nhưng vẫn bị hất nước tung toé, đám nhóc kia cứ vui vẻ không ngừng bơm nước dù cho bè đã chạy ra khỏi phạm vi tấn công với tốc độ rất nhanh nhưng Cố An Thành và Trần Viễn đều ướt sũng từ đầu đến chân.
Cố An Thành có chút hối hận vì không mang súng nước theo nên chỉ có thể bị động "chịu đòn", quả nhiên bị hội đồng như vậy rất khó chịu.
Nhưng Trần Viễn lại cảm thấy chơi như thế này rất vui nên đã cười nhiều đến mức cơ thể co quắp lại như một con tôm, Cố An Thành không biết chuyện gì đã chọc cậu cười nhiều như vậy nhưng nhìn cậu cười như thế khiến anh cũng cảm thấy rất vui.
"Có lạnh hay không?" Cố An Thành lau hết nước trên mặt Trần Viễn, bởi vì bị cả chậu nước tạt lên người như thế nên đến tận bây giờ nước vẫn liên tục chảy xuống mặt cậu.
Trần Viễn cười khổ lắc đầu nói: "Không lạnh đâu, còn rất mát mẻ nữa."
Lúc này mới giữa trưa và cũng là thời điểm mặt trời chiếu gắt nhất cho nên có ngâm mình trong nước cũng không cảm thấy lạnh nhưng trên bè đã dính đầy nước rồi nên không thể nằm được nữa, Trần Viễn cầm cái áo phông ướt dầm dề lên rồi nói: "Ướt thật đấy, tớ còn chưa bao giờ mặc quần áo ướt như này."
"Chơi rất vui sao?" Cố An Thành nhéo khuôn mặt của cậu, Trần Viễn cởi áo ra, áo phông đã bị dính đầy nước nên dần trở nên trong suốt và chẳng thể nào che được hai điểm nhỏ đang dần lộ ra. Cố An Thành kéo Trần Viễn ngồi lên đùi của mình, bởi vì động tác quá mạnh cho nên bè đã rung lắc rất dữ dội doạ cho Trần Viễn sợ hết hồn.
"Làm gì vậy! Như vậy rất nguy hiểm..."
Cố An Thành ôm Trần Viễn rồi từ từ thò tay mình vào trong áo phông đang ướt đẫm để chạm lên da thịt mềm mại của đối phương, anh không nhịn được mà vuốt ve: "Muốn ôm lấy cậu."
Mặt của Trần Viễn đỏ lên rồi đè cánh tay anh xuống: "Đừng nghịch, đang ở bên ngoài đấy..."
"Trở về cũng là một nhà toàn người không." Thoạt nhìn Cố An Thành có chút tủi thân: "Rõ ràng đây là tuần trăng mật của hai người chúng ta."
"Tớ có thể đóng cửa phòng mà." Mặc dù Trần Viễn cảm thấy xấu hổ nhưng khi thấy Cố An Thành không vui như vậy đương nhiên cậu phải dỗ dành chồng mình rồi.
Cố An Thành rất thích nhìn thấy dáng vẻ của Trần Viễn khi dỗ dành mình, dáng vẻ "tất cả nghe cậu" cùng với biểu cảm ngượng ngùng thật sự là đáng yêu đến chết mất, nó đã chạm đến tim của anh luôn rồi.
Cố An Thành ôm Trần Viễn rồi nhân tiện sờ mó cậu, chiếc bè vẫn xuôi theo dòng nước mà không cần tốn quá nhiều sức lực, dọc ven sông đều có cây cối xung quanh mà cũng không có người khác ở đây, Cố An Thành ôm cục cưng nhỏ của mình rồi hôn lên môi cậu một cái sau đó trượt xuống xương quai xanh. Cố An Thành vẫn không thể chịu được sự cám dỗ này, anh xuyên qua lớp áo phông cắn nhẹ lên hạt đậu đỏ ở trên ngực Trần Viễn một cái khiến cho Trần Viễn bị dọa sợ run người đến mức phải cao giọng nói: "Cố An Thành!"
Cố An Thành vội vàng ngẩng đầu lên nhìn giống như một chính nhân quân tử: "Vợ có gì muốn nói sao?"
Trần Viễn đỏ hết cả mặt nhưng vẫn tức giận nhìn anh chằm chằm: "Đã nói là đang ở bên ngoài rồi sao cậu không nghe vậy!"
Cố An Thành không nhịn được mà cười thầm nghĩ sao chọc Viễn Viễn của mình lại vui như thế nhỉ nhưng khi nhận lỗi thái độ của anh cũng rất chân thành. Cố An Thành Thành khẩn trương dỗ dành: "Tớ biết sai rồi, không như vậy nữa có được không?"
Trần Viễn hừ một tiếng: "Có thái độ tốt khi nhận sai là được."
Cố An Thành đưa má lại gần: "Vậy thì vợ thưởng cho tớ một cái hôn đi."
Trần Viễn nhéo cái mặt dày của anh: "Tớ phạt cậu hôm nay không được hôn!"
"Vợ à..." Cố An Thành ôm Trần Viễn, vui vẻ dỗ dành cậu. Lúc này bè của Hách Văn Tĩnh vừa mới tiến lại gần, nhìn kĩ thêm chút nữa thì thấy hai con người đang ướt sũng.
"Mấy đứa trẻ tinh nghịch này có năng lực thật đấy." Dù sao Triệu Hải cũng muốn thể hiện phong độ của mình nên thậm chí còn chủ động chắn nước cho Hách Văn Tĩnh, lúc này họ đã đi được một quãng đường xa rồi nhưng nhìn dáng vẻ giống như mới được vớt từ dưới nước lên vậy.
Hách Văn Tĩnh cười ha ha nói: "Phiêu lưu mà, như vậy quá bình thường, Tiểu Viễn không sợ sao?"
"Rất thú vị." Trần Viễn có chút sợ bị Hách Văn Tĩnh nhìn ra điều gì đó nên vội vã dùng hai tay che ngực.
Ngược lại cậu đã làm cho Hách Văn Tĩnh cảm thấy kỳ lạ: "Cậu che ngực làm gì? Chẳng lẽ cặp "núi đồi" lớn lên ở chỗ tớ lại chạy qua người cậu hay sao?"
Vẻ mặt của Trần Viễn đỏ đến mức sắp nổ tung luôn rồi, cậu im lặng lúc lâu nói không ra lời.
Cố An Thành thực sự là bội phục cô gái này: "Cậu vẫn nên tự mình giữ ngọn núi của mình đi, nếu không đến lúc đó lại tìm không được nhà chồng đấy."
Hách Văn Tĩnh thoải mái vung tay: "Núi xanh vẫn còn ở đó, hoàng hôn mấy lần vẫn đỏ rực đấy thôi."
Triệu Hải là một tên mù chữ nghe xong lời này đã cười điên luôn rồi: "Được rồi được rồi, tao thấy sau này Hách Văn Tĩnh sẽ trở thành Joker luôn mất."
Điều đáng ngạc nhiên là vài năm sau Hách Văn Tĩnh thật sự bỏ võ thuật để theo văn chương rồi trở thành một người dẫn chương trình nổi tiếng trong một chương trình giải trí, khi trò đùa "Núi Đồi" này được nhắc đến đã làm Hách Văn Tĩnh nhớ đến mùa hè năm đó, nhớ tới những con người ướt sũng cùng nhau pha trò, cô ấy không kiềm chế được mà thảo luận về chuyện ở tương lai.
Nhưng mà thanh xuân chính là như thế, rõ ràng là rất vô vị và tràn đầy phiền não thế nhưng sau khi trưởng thành rồi quay đầu lại xem thì vẫn chỉ thấy được những ký ức vui vẻ mà thôi.
Hai chiếc bè của bọn họ đã gần đi đến cuối sông thì Vương Huân và Tất Tam mới đuổi tới, bè của hai người đã va vào một tảng đá ngầm rồi bị lật khiến cả hai đều rơi xuống nước, đây mới gọi là ướt sũng toàn tập, hai người họ đã bị Hách Văn Tĩnh cười nhạo một cách không thương tiếc.
Sáu người đứng tại vạch đích để chờ hai người Lương Tiến nhưng chờ mãi vẫn không được nên nửa tiếng sau bọn họ quyết định quay về. Điện thoại di động đều gửi ở chỗ xuất phát nên không thể gọi được mà họ cũng không quan tâm bọn Lương Tiến đã đi đến đâu nữa, cho dù có đi đến đâu thì cuối cùng cũng phải về lấy điện thoại thôi.
Đương nhiên kế hoạch đã thành công, cuối cùng mọi người đã gặp mặt nhau ở nơi gửi đồ rồi cùng nhau trở về biệt thự thay quần áo và thưởng thức mấy con cá còn lại trong bữa tối.