Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 72



Ở trong núi không có khái niệm về thời gian, chớp mắt một cái bọn họ đã ở trong núi Ngọc Tâm hơn một tuần rồi, mặc dù trong một tuần đó không có ai từ Thanh Cương xuất hiện trước mắt bọn họ nữa nhưng thỉnh thoảng vẫn có thể nghe thấy được tiếng chạy bộ nghiêm túc. Lương Tiến đã tìm tiểu đội trưởng của Thanh Cương vài lần nhưng đoán chừng là người ta không muốn gặp nên lần nào cũng bị cắt ngang, Cận Nghiêu vì để tránh gặp phiền phức nên đã đi cùng Lương Tiến mang dụng cụ cắm trại lên trên đỉnh núi để cắm trại.

Cố An Thành cực kỳ ghen tị với bọn họ nhưng anh không muốn Trần Viễn phải chịu khổ như vậy, mặc dù cắm trại rất thú vị nhưng lại bất tiện, đi dã ngoại vào buổi tối sẽ gặp mấy vấn đề nan giải như kiến và rắn, cho dù có mang theo nhang diệt côn trùng thì vẫn vậy thôi nên tốt nhất là vẫn nên ở lại thế giới văn minh này đi.

Cuối cùng họ đã dành một tuần này để khám phá mọi thứ xung quanh và bây giờ họ có thể tận hưởng thời gian rảnh rỗi ở nhà. Trên tầng thượng của biệt thự có một bể bơi lộ thiên, đó là thứ mà Vương Huân thích nhất mặc dù cậu ta luôn nghĩ sẽ tuyệt hơn nếu có bạn gái đi cùng nhưng cũng chẳng ai để ý cậu ta cả.

Phần lớn thời gian của Triệu Hải và Hách Văn Tĩnh đều ngâm mình trong phòng tập thể dục còn Tất Tam thì trốn trong phòng ngủ để đánh một giấc thật dài, đương nhiên cậu ta gọi cái đó là "thiền định".

Cố An Thành làm salad hoa quả cho Trần Viễn rồi hai người cùng nhau ngồi trên ghế sô pha xem tivi, không có chương trình nào hay để xem cả nên phần lớn thời gian hai người đều xem chương trình Sinh Tồn Trong Hoang Dã, bây giờ trình độ Tiếng Anh của Trần Viễn khá tốt rồi nên không cần có phụ đề cậu vẫn hiểu ở trong đó nói gì, cậu ăn salad, dùng bàn chân gãi gãi vào chân của Cố An Thanh.

Cố An Thành ôm cậu vào trong lòng: "Đói bụng sao?"

"Không phải, cậu nói như thể tớ là kẻ tham ăn lắm vậy." Quả thật Trần Viễn rất thích ăn uống bởi điều này có liên quan đến việc trước đây cậu luôn phải nhịn đói và cũng bởi vì Cố An Thành làm đồ ăn quá ngon, nhưng cũng có thể là do bây giờ cơ thể cậu đang phát triển nên Trần Viễn chỉ ăn thôi mà vẫn không mập nhưng cũng không gầy như lúc trước nữa.

Bây giờ ôm Trần Viễn có cảm giác rất dễ chịu nên Cố An Thành thích nhất là ôm cậu, anh cũng thích đưa tay vào dưới quần áo của cậu để mò mẫn lung tung, đụng chạm vào da thịt mềm mại trên bụng cậu nhưng điều kiện tiên quyết chính là lúc đó tâm trạng của Trần Viễn phải thật tốt, nếu cậu đang tức giận mà anh chọc đến thì cậu sẽ đá Cố An Thành ra xa. Cố An Thành lặng lẽ ôm eo của vợ mình: "Đây còn không phải là lý do tớ nguyện ý làm đồ ăn ngon cho cậu sao."

"Tớ nói cho cậu biết một chuyện, cậu có thể bình tĩnh nghe tớ nói được không?" Trần Viễn vừa nói vừa lén lút nhìn biểu cảm của Cố An Thành.

Cố An Thành buồn bực: "Lúc nào mà tớ không bình tĩnh đâu chứ?"

Trong lòng Trần Viễn thầm nói "đa số thời gian cậu đều không bình tĩnh" nhưng bây giờ đang muốn nói chuyện quan trọng nên cũng không muốn đôi co với Cố An Thành làm gì cả: "An Thành, cậu có thể qua bên mẹ cậu đi học trước ở trường được không?"

Quả nhiên sắc mặt của Cố An Thành đã tối sầm lại, anh ôm Trần Viễn ngồi xuống, vẻ mặt nghiêm túc như vậy chứng tỏ anh đang mất bình tĩnh nên Trần Viễn đã nhanh chóng sử dụng cách làm nũng mà ôm cổ anh: "Trước tiên cậu nghe tớ nói hết đã..."

"Là mẹ bảo cậu đi khuyên tớ sao?" Trước đó Cố An Thành đã nói rõ ràng với Thường Linh rồi rằng anh sẽ không đi trước mà sẽ đi chung với Trần Viễn.

"Không phải..."

"Bà ấy có bảo tớ đến đó trước nhưng tớ từ chối cho nên mới chuyển ý định này qua cậu, cậu không cần thay bà ấy gạt tớ." Cố An Thành không muốn nói chuyện quá gay gắt khiến Trần Viễn bị hù doạ nhưng căn bản không phải là do Trần Viễn chưa tin tưởng anh mà do anh không muốn rời xa Trần Viễn, cho dù có mấy ngày thôi cũng không thể chịu được chứ huống chi là bọn họ cũng không biết kỳ hạn đó là khi nào.

"An Thành thật ra mẹ nói rất đúng." Trần Viễn cẩn thận từng chút từng chút một: "Cậu phải vui vẻ chứ? Điều này có nghĩa là tớ có niềm tin vào cậu!"

Cố An Thành nhìn Trần Viễn đang cố gắng dỗ dành mình, rõ ràng rất miễn cưỡng nhưng vẫn làm ra vẻ như không có chuyện gì xảy ra cả, Trần Viễn chính là như vậy nên luôn làm anh phải đau lòng: "Không đi, cậu cũng không cần phải thấy áp lực, tớ sẽ nói chuyện với mẹ."

Trần Viễn miễn cưỡng mỉm cười: "Thật ra tớ không muốn cậu đi..."

Cố An Thành ôm cậu vào trong lòng rồi ngồi xuống: "Mặc kệ là lý do gì đi chăng nữa thì tớ cũng sẽ không rời xa cậu và cũng sẽ không để cậu chờ tớ nữa."

Trần Viễn không nhớ rõ Cố An Thành để mình chờ lúc nào nhưng thật sự cậu không muốn hai người phải xa nhau, chỉ là lời mẹ nói quả thật khá đúng, bọn họ còn nhỏ, cần phải tập trung vào tương lai. Mặc dù bây giờ sức khỏe của ông cậu đã chuyển biến tốt hơn rất nhiều nhưng cũng không thích hợp để thay đổi hoàn cảnh nên đưa ông ra nước ngoài không phải là cách hay nhưng cậu cũng không thể bỏ ông rồi đi như vậy được, mà Cố An Thành cứ luôn ở bên cậu như vậy thì kết quả cuối cùng là làm lỡ dở tương lai của hai người thôi.

"Nhưng cậu ở đây cũng không chăm chỉ học tập, lỡ như thi đại học ở đây cậu không đậu được thì phải làm sao?" Trần Viễn còn muốn làm trái với mong muốn của mình mà thuyết phục Cố An Thành bởi vì cậu muốn tốt cho Cố An Thành, muốn Cố An Thành đưa ra lựa chọn chính xác nhất dù cho cậu không nghĩ như vậy.

Cố An Thành không nhịn được mà cười nắm lấy tai Trần Viễn rồi nhéo một cái: "Nếu cậu thật sự muốn tớ đi thì tớ đi nhưng như vậy sẽ không có ai nấu cơm cho cậu, không ai cõng cậu đi học, cũng không ai giặt quần áo cho cậu, không khéo chưa qua được mấy ngày cậu sẽ lén lút trốn vào một góc khóc nhè rồi gọi điện kêu chồng cậu trở về không chừng."

Trần Viễn mím môi giống như sắp khóc đến nơi, Cố An Thành vội vã ôm lấy cậu rồi an ủi: "Cái gì cũng không cần nghĩ nữa, chồng sẽ luôn ở bên cạnh cậu, thi đại học cũng không làm khó được tớ, cậu thấy tớ không học nhưng thành tích cũng không tệ mà! Đúng hay không?"

Cuối cùng anh cũng chọc cho Trần Viễn cười: "Với thành tích đó của cậu thì vẫn ổn chứ?"

"Khi nào trường bắt đầu học lại cậu muốn tớ thi đến vị trí thứ mấy thì tớ sẽ thi đến vị trí đó, được chưa." Cố An Thành trêu chọc bảo bối bé nhỏ của mình, vốn dĩ tóc của Trần Viễn không cắt ngắn mà họ đã ở trên núi lâu như vậy nên có hơi dài, Cố An Thành lấy hai cái nơ con bướm từ trong hộp đựng đồ trên bàn trà: "Để chồng cột hai bím tóc cho cậu nhá."

Trần Viễn đấm anh một cái: "Đừng có làm như thế, trả lại đây cho tớ!"

Cố An Thành đã bắt đầu chăm sóc cho Trần Viễn hơn một năm nay rồi nên càng lúc càng khéo léo hơn, chuyện tết bím tóc cũng không thành vấn đề gì cả, làm xong một bên anh cúi đầu xuống lấy nơ con bướm rồi cột lên cho Trần Viễn: "Bọn họ ghen tị bởi vì vợ của tớ quá đẹp."

"Vậy sau này nếu có người gọi tớ như vậy thì tớ phải cảm ơn người đó chứ." Trần Viễn cũng chẳng hề phản đối việc Cố An Thành cột lung tung như vậy trên đầu mình, ngược lại đây chính là thú vui của hai người nên Cố An Thanh đã nhanh chóng cột xong hai bím tóc, hai bên trái phải đều có hai cái nơ con bướm.

Cuối cùng Cố An Thành cũng thành công dời sự chú ý của Trần Viễn sang chuyện khác, đương nhiên anh vẫn tiếp tục làm việc chăm chỉ hơn, vừa chỉnh sửa hai cái nơ con bướm vừa nói: "Cậu không thích nghe vậy lần tới chồng cậu sẽ đánh những kẻ không biết giữ mồm thành phân nhé?"

Trần Viễn không nhịn được mà cười hì hì: "Đi học đều là bạn học cả, lỡ như bọn họ nói như vậy thì sao?"

Lúc này Cố An Thành mới phát hiện ra thì ra Trần Viễn luôn cảm thấy bất an với người xa lạ, mặc dù bây giờ cậu đã khác nhưng trong lòng anh cậu vẫn là cậu bé đáng thương, Cố An Thành vỗ nhẹ cậu vì xấu hổ sau đó trốn trong vòng tay cậu: "Chồng sẽ làm cho tất cả bọn họ im lặng."

Mọi người tập trung ở phòng khách vào bữa tối, Hách Văn Tĩnh cảm thấy hai bím tóc này của Trần Viễn thật sự quá đáng yêu rồi, mặc dù cô ấy là con gái nhưng chưa bao giờ thắt nơ luôn chứ đừng nói chi là nơ màu hồng nhạt: "Tiểu Viễn, cậu tìm được nó ở đâu vậy?"

"Ở trong cái hộp bên kia kìa, có thể là của người khác đã bỏ quên." Trần Viễn có chút ngượng ngùng nhưng không ai cười cậu cả, thậm chí Hách Văn Tĩnh còn lấy thêm một cái kẹp hình bông hoa lên rồi kẹp lên đầu mình.

Vương Huân liền chế nhạo: "Văn Tĩnh, cậu không thích hợp với mấy cái này đâu."

"Tốt xấu gì thì tớ cũng là con gái mà! Tiểu Viễn hợp thì sao tớ lại không hợp chứ?" Tâm trạng của Hách Văn Tĩnh trở lên tuyệt vọng.

Sau đó cô ấy nhìn về phía hai người còn lại là Triệu Hải và Tất Tam, họ cũng không khỏi thừa nhận rằng ngoại hình của Trần Viễn đã làm người ta vô thức quên mất giới tính của cậu, mà cô gái Hách Văn Tĩnh trước mắt này lại như đàn ông để tóc dài vậy, đặc biệt là sau mấy ngày bị nắng làm đen da thì càng thêm...

"Biểu cảm thương hại của các cậu như vậy là đủ rồi!" Hách Văn Tĩnh trợn tròn mắt quay đầu tìm một chiếc kẹp màu đỏ tươi rồi kẹp lên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.