Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 73



Bữa tối vẫn là do bọn họ tự nấu, đầu bếp chính là Cố An Thành còn những người khác đều là trợ thủ của anh. Sau khi cơm nước xong xuôi là đến lượt Hách Văn Tĩnh và Trần Viễn rửa chén, lúc này Hách Văn Tĩnh mới hỏi Trần Viễn: "Hôm nay Cố An Thành ân cần như vậy là do cậu ấy chọc gì cậu sao?"

"Không có." Trần Viễn không nhịn được mà buồn cười, tuy tính cách của Hách Văn Tĩnh khá vô tư nhưng không hổ danh là con gái, quả thật rất nhạy bén: "Chỉ là buổi chiều tớ nói với cậu ấy về chuyện đi nước ngoài, cậu ấy không đồng ý đi trước."

"Đó là điều tớ đoán được từ trước rồi, tớ thấy chẳng có khả năng đó đâu." Hách Văn Tĩnh nhịn không được mà nhắc nhở cậu: "Hơn nữa cậu cho rằng bây giờ cậu ấy đối xử tốt với cậu thì cả đời cũng vẫn sẽ tốt như vậy sao?"

"..." Này này...

"A, không phải, ý tớ là dù tốt đến đâu thì khoảng cách cũng sẽ làm cho một mối quan hệ thay đổi vậy nên cậu không thể quá tin tưởng cậu ấy được, hơn nữa bây giờ cậu ấy cứ dính cậu chặt như vậy khiến tớ thật sự rất lo lắng cho tương lai của cậu đó." Hách Văn Tĩnh đã xem Trần Viễn là người một nhà nên nghĩ gì thì nói với cậu cái đó: "Cậu đừng ỷ lại cậu ấy như vậy, tớ thấy đến móng tay của cậu cũng do cậu ấy cắt nữa chứ."

Trần Viễn nghe xong nhịn không được mà đỏ mặt, cậu vừa lau đĩa vừa lẩm bẩm: "Nhưng cậu ấy không cho tớ tự làm..."

"Cậu bị cậu ấy nuôi hỏng luôn rồi." Tuy Hách Văn Tĩnh nói như vậy nhưng cũng không lo lắng gì quá về vấn đề nhân phẩm của Cố An Thành nhưng mà điều nên nói thì vẫn phải nói: "Cậu ấy làm như vậy rồi thì ngay cả hậu quả cậu cũng chẳng nghĩ tới."

"Thật ra tớ không xứng đáng để cậu ấy đối tốt như vậy." Trần Viễn nói thêm: "Cậu đừng luôn nhắm vào cậu ấy như thế."

"Ha." Hách Văn Tĩnh rời tay khỏi miếng xà phòng, cũng hết cách với Trần Viễn: "Con lớn không nghe lời mẹ! Không quan tâm đến con nữa!"

"Tức giận rồi à?" Trần Viễn cười hì hì rồi dỗ cô ấy: "Tớ biết cậu luôn tốt với tớ, tớ hứa rằng sẽ không để mình bị nuôi đến phế luôn đâu!"

"Đó không phải là trọng điểm sao!" Hách Văn Tĩnh nhanh chóng hạ giọng xuống: "Ngày đó tớ đi ngang qua trước cửa phòng hai người nghe được..."

"Nghe được cái gì?" Vẻ mặt của Trần Viễn khó hiểu.

"Chính là... Sao cậu lại giả vờ không biết chứ, tớ hỏi cậu có phải hai người đã làm cái kia từ lâu rồi đúng không?" Trong giọng nói của Hách Văn Tĩnh có chút ngượng ngùng: "Nếu cậu cứ để cậu ấy làm theo ý mình thì cậu ấy sẽ không trân trọng cậu đâu."

Cuối cùng Trần Viễn cũng hiểu ý của Hách Văn Tĩnh muốn nói gì, trong nháy mắt cả khuôn mặt đều đỏ ửng lên: "Đừng, đừng nói bậy!"

"Cậu còn gạt tớ, tớ còn nghe thấy cậu kêu a, a đấy! Thật là..." Hách Văn Tĩnh sẽ không bao giờ chịu thừa nhận rằng cô ấy nằm bò ở cửa phòng người khác nghe một lúc lâu đâu.

"Đó là do chân tớ leo núi bị đau, Cố An Thành mát xa cho tớ thôi!" Trần Viễn ném khăn lau đĩa ra trước mặt cho Hách Văn Tĩnh: "Cậu tự lau đi!"

Hách Văn Tĩnh vội vàng kéo cậu lại rồi cười không ngừng: "Ha ha là do tớ suy nghĩ quá nhiều rồi không phải sao? Đừng đi đừng đi."

"Cậu còn nghe lén nữa, sao cậu lại như vậy chứ!" Trần Viễn còn đang giận cô ấy, thật ra cậu và Cố An Thành đã đóng cửa rồi nên đương nhiên không khí ở trong phòng rất thân mật thế mà Hách Văn Tĩnh còn bò ngoài cửa nghe lén!

Hách Văn Tĩnh liên tục cười giảng hòa, cô ấy cầm khăn lau đĩa nhét lại vào trong tay cậu: "Đừng tức giận, đừng tức giận, chuyện lớn như vậy nên tớ chỉ nhắc nhở cậu một chút thôi mà, cậu không có ý đồ đó nhưng cả người Cố An Thành thì có đấy, tớ chỉ sợ cậu bị hại thôi"

"Vậy sau này cậu không được nghe lén nữa!" Trần Viễn cảm thấy đây là điểm mấu chốt nên tuyệt đối không thể nhượng bộ được.

Hách Văn Tĩnh gật đầu hứa hẹn: "Được được, không nghe trộm nữa."

"Cố An Thành không có như vậy đâu, cậu đừng có nghĩ xấu cậu ấy như vậy..." Trần Viễn muốn thay Cố An Thành giải thích nhưng Hách Văn Tĩnh nhanh chóng phất tay ngắt lời cậu.

"Rồi rồi rồi, chồng cậu nhà giàu yêu vợ điên cuồng được chưa." Thật ra Hách Văn Tĩnh cảm thấy người như Cố An Thành không thể dễ dàng nhìn thấu được, cô ấy cảm thấy Cố An Thành tốt nhưng Cố An Thành đối với người ngoài chính là ác mộng, nếu cô ấy cảm thấy Cố An Thành xấu xa thì không phải bởi chẳng phải anh luôn ân cần chăm sóc dịu dàng rồi để Trần Viễn dựa vào hay sao.

Có lẽ là Cố An Thành thật sự là món quà mà ông trời ban tặng cho Trần Viễn, nếu không tại sao lại đối xử với Trần Viễn tốt như vậy được chứ.

"Nói thật thì Cố An Thành đã thay đổi rất nhiều." Ấn tượng của Hách Văn Tĩnh về Cố An Thành chính là một ma vương trong thời kỳ loạn lạc, khi đó tất cả mọi người đều biết rằng không thể chọc đến Cố An Thành được, không chỉ là do anh thường xuyên trốn học, đánh nhau mà còn bởi vì anh chẳng hề che giấu tính cách xấu xa của mình nữa. Anh chưa bao giờ nói chuyện thân thiện với bạn học, ngay cả đám Vương Huân mà có thể chơi được với anh thì cũng chứng tỏ họ không tốt đẹp gì rồi.

Nhưng ai mà ngờ sau này Cố An Thành lại thay đổi nhiều như vậy, đám Vương Huân tiếp xúc với cậu ấy cũng không thấy chán ghét thậm chí còn rất chân thành, lấy họ ra so với đám anh em tốt hay làm bộ làm tịch thì tốt hơn nhiều.

Cho nên con người không phải không thay đổi.

Hách Văn Tĩnh nói với Trần Viễn: "Tớ chỉ hy vọng cậu mãi mãi sẽ không bao giờ chịu khổ sở."

Trần Viễn tiếp tục lau đĩa chứ cũng chẳng nói tiếp, trong lòng cậu không sợ sau này phải chịu khổ mà là luôn cỗ vũ bản thân mình có dũng khí để đối mặt với nó, nếu có một ngày... Thật sự... Thì cậu sẽ ra đi...

"Sao hai người các cậu lại rửa chén lâu như vậy?" Vương Huân ở bên ngoài hét lớn lên: "Nhanh lên đi! Ba người thiếu một này!"

Người cậu ta kêu thiếu chính là Hách Văn Tĩnh, mấy ngày nay bọn họ thường đánh bài Poker đến nghiện luôn rồi, Trần Viễn nói cô ấy đi chơi đi phần còn lại cứ để cậu xử lý cho.

Thật ra phòng bếp cũng đã sắp xếp gọn gàng rồi chỉ cần để vài cái bát đĩa vào kệ nữa thôi. Trần Viễn đang xếp từng cái vào kệ thì phát hiện Cố An Thành đang yên lặng đứng ở gần cửa, cậu nhịn không được mà trừng mắt nhìn anh: "Làm gì mà không phát ra tiếng động vậy chứ?"

"Rình xem cậu." Cố An Thành mỉm cười rồi đi đến giúp cậu sắp xếp bát đĩa.

Sau khi sắp xếp xong thì Cố An Thành ôm chầm lấy Trần Viễn: "Đi, đi lên lầu ngắm sao đi."

"Không phải... Ngày nào cũng nhìn thấy sao..." Nhìn Cố An Thành giống như có chuyện gì muốn nói nên Trần Viễn cũng ngoan ngoãn đi theo anh lên lầu ba: "Cậu nói đi? Có chuyện gì?"

"Không có chuyện gì, chỉ muốn cùng cậu ngắm sao mà thôi, cậu không thấy chúng rất đẹp sao." Cố An Thành không biết bắt đầu từ đâu bởi vừa rồi anh có vô tình nghe được cuộc đối thoại giữa Trần Viễn và Hách Văn Tĩnh.

Dù sao Hách Văn Tĩnh nói như vậy cũng vì lo cho Tiểu Viễn nên anh tạm thời không truy cứu cô ấy, điều quan trọng chính là Tiểu Viễn đã tin tưởng anh hơn một chút.

Nhưng đừng nhắc đến thì hơn. Cố An Thành cũng không phải là người thích dùng miệng nói ra tất cả bởi thường thì anh chỉ muốn làm cho Trần Viễn có cảm giác an toàn. Nhưng khi nãy bị Hách Văn Tĩnh và những người khác trêu chọc là người chỉ biết nói mấy lời âu yếm mà Trần Viễn cũng biết sợ, chuyện này lại không thể dùng lời nói dỗ dành được và anh cũng không phải nhất thời muốn dỗ dành Trần Viễn mà là muốn dành cả đời cho cậu nên chuyện này không nóng vội được.

"Cậu có gì đó không đúng." Trần Viễn còn lâu mới tin lời anh, cậu cảm thấy Cố An Thành có chuyện muốn nói.

Cố An Thành không nhịn được mà muốn cười, bây giờ Trần Viễn hiểu anh thật đấy chứ nên anh đành phải nói: "Tớ cảm thấy cậu có chút bất an nên muốn dỗ cậu thôi."

"Ai... Ai bất an..." Trần Viễn không thừa nhận.

Cố An Thành ôm tiểu bảo bối của mình: "Mẹ tớ nhờ cậu thuyết phục tớ cũng là do bà ấy không có xem cậu là người ngoài, tớ đã từ chối mẹ một cách rõ ràng rồi."

"Chuyện này... Sao cậu lại gấp gáp như vậy chứ, mẹ sẽ cảm thấy tớ vô dụng."

"Tốc chiến tốc thắng, Viễn Viễn, hai chúng ta luôn ở cùng nhau không có rào cản nào chia lìa được, cậu hiểu không?"

"Tất nhiên là hiểu rồi... Nhưng tớ như vậy có ích kỉ quá hay không, tớ không thích mình như vậy..."

"Tớ thích là được." Cố An Thành ôm cậu rồi hôn một cái: "Tớ thích nhất là dáng vẻ của cậu khi bảo vệ đồ ăn."

"Tớ còn lâu mới như vậy..."

"Cậu không như vậy, tớ mới là người thích bảo vệ đồ ăn." Cố An Thành lập tức biểu diễn một màn hổ đói vồ lấy mồi.

Trần Viễn cứ liên tục cười khanh khách, thật ra đạo lý này cậu đều hiểu cả nhưng cậu sẽ cố gắng không suy nghĩ quá nhiều.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.