Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 74



Mãi cho đến khi trước đêm bọn họ trở về Cận Nghiêu và Lương Tiến mới quay về đoàn tụ với mọi người.

Tuy rằng cuộc sống ở trong núi rất vui nhưng cuối cùng vẫn phải đi về nhà. Sau khi thu dọn hành lý xong thì cả nhóm đi lên xe buýt để quay về Hải Thành.

Mùa hè ở Hải Thành cũng không nóng lắm nhưng bởi vì nằm ở ven biển nên cái loại thời tiết vừa ẩm ướt vừa oi bức này rất khó chịu cho nên cả mùa hè bọn họ chẳng tổ chức chuyến đi chơi nào nữa cả, một đám ở trong phòng máy lạnh tránh nóng đến hết mùa hè.

Khi năm học mới bắt đầu, Cố An Thành Và Trần Viễn chính thức là học sinh trung học phổ thông rồi, bởi vì Cố An Thành đã tặng cho trường một cái sân vận động nên mấy lãnh đạo trong trường không thể không biết anh được, còn ước gì anh ở lại trường này lưu ban đến tám mươi năm nên cũng chủ động cho anh rất nhiều lợi thế khi học ở trường, ví dụ như rõ ràng thành tích của anh không đủ nhưng lại được phân vào cùng lớp chọn với Trần Viễn, thậm chí ngay cả bọn Vương Huân cũng vào lớp này, ngoại trừ Hách Văn Tĩnh ra thì số điểm của ba người kia cách Viễn Viễn rất xa nhưng Cố An Thành chỉ cần đề nghị một câu thì hiệu trường quay về sẽ cân nhắc một lần nữa, sau đó còn cảm thấy đưa ra quyết định này là tương đối "ổn thỏa".

Ở ngôi trường này Cố An Thành rất được đánh giá cao không chỉ bởi vì anh tài trợ những thứ đó cho trường mà còn bởi vì nguồn quan hệ của nhà anh, "Mối quan hệ" này là điều mà hầu hết các lãnh đạo ở dây rất coi trọng đặc biệt hơn nữa là trong nhà Cố An Thành toàn là "quan lớn".

Cho nên Cố An Thành lựa chọn trường như vậy cũng không phải là không có lý.

Ngày đầu tiên khai giảng ở trường là ngày điểm danh báo cáo, ngoài việc nhận lớp làm quen với các bạn học trong lớp và gặp giáo viên chủ nhiệm ra thì những học sinh mới vào trường như bọn họ còn cần tham gia một buổi lễ cho học sinh mới.

Cố An Thành lôi kéo người mới sáng sớm đã tỉnh dậy giờ đang trong trạng thái khô héo là Trần Viễn đến buổi lễ đó rồi đứng tại đội hình của lớp, đương nhiên anh biết Trần Viễn đối với những người xa lạ trong lớp và trường đều cảm thấy không có thiện cảm, mãi cho tới khi thấy Cận Nghiêu bước lên bục phát biểu thì Trần Viễn mới lên được một chút tinh thần.

"Học trưởng Cận Nghiêu là người đại diện sao?" Ánh mắt Trần Viễn sáng lên, trông dáng vẻ thì cậu đang cảm thấy điều này rất lạ.

Cố An Thành nỗ lực từ sáng sớm cũng không thể làm tâm trạng của Trần Viễn tốt lên được chút nào nhưng ngược lại khi nhìn thấy Cận Nghiêu thì cậu lại vui vẻ như vậy nên Cố An Thành nói cho có lệ: "Anh ấy là thành viên của hội học sinh nên chuyện này cũng bình thường thôi."

Trần Viễn giữ lấy một ngón tay của Cố An Thành: "Sao cậu lại bĩu môi?"

"Tớ là một con lừa." Cố An Thành có chút giận dỗi.

Trần Viễn nhịn không được mà nhỏ giọng cười, bởi vì ở trên sân khấu Cận Nghiêu đang đọc bài phát biểu để chào đón học sinh mới nên ở dưới sân khấu rất yên tĩnh, Trần Viễn chỉ có thể cẩn thận nắm lấy tay của Cố An Thành sau đó nghiêng người nhỏ giọng nói: "Ngay cả học trưởng Cận Nghiêu mà cậu cũng ăn dấm được, bây giờ cậu làm gì giống một học sinh trung học phổ thông cơ chứ, ngược lại ấu trĩ giống trẻ em mẫu giáo hơn đấy."

Cố An Thành thầm nghĩ tớ không phải là học sinh trung học phổ thông, hơn nữa tuổi tác cũng đã sắp ba mươi rồi nhưng sao lại ấu trĩ như vậy được chứ...

Đương nhiên anh chỉ dám suy nghĩ một chút...

Lúc này Đào Dận đứng đầu hàng quay đầu nhìn về bọn họ, Cố An Thành nhịn không được mà nhìn về phía cậu ta rồi cười một cái, anh cười đã làm cho Đào Dận ngây ngẩn cả người, cậu ta cho rằng Cố An Thành rất ghét mình rồi lại vì chuyện họ học cùng lớp nên tâm trạng sẽ không tốt nhưng không ngờ vị thiếu gia này còn nở nụ cười với mình nữa chứ.

Đào Dận cảm thấy trong lòng mình có phần không yên ổn chút nào, hiếm lắm mới lấy được sự nghiêm túc rồi ngượng ngùng quay đầu lại.

Trần Viễn cảm thấy rất kỳ lạ: "Đào Dận thấy cậu nhìn chằm chằm cũng không sợ hãi, cậu vì cái gì mà doạ cậu ta như vậy chứ?"

"Bởi vì cậu ta sợ bị tớ mê hoặc?" Cố An Thành cũng không có kể chuyện của giáo viên Tiểu với Trần Viễn, không phải là do anh bảo bọc cậu quá mà là do con người của giáo viên Tiểu quả thật không tồi chút nào, cũng không biết chuyện của giáo viên Tiểu với Đào Dận là như thế nào nữa, anh sợ nó không đến từ sự tình nguyện của cả hai bên nên nếu nói ra sợ gợi lên vài ký ức xấu trong trí nhớ của Tiểu Viễn nữa.

Nhưng tên tiểu tử Đào Dận kia cũng khá tinh mắt và khá thông minh, cho nên chắc là những việc cậu ta làm từ trước đến nay cũng chỉ chọc giận mình thôi nhỉ...

Lúc này Cố An Thành mới cảm thấy mình quá coi thường Đào Dận rồi, không lẽ cậu ta đưa giáo viên Tiểu về nước chỉ để hoàn thành mục đích của mình sao?

Đào Dận là người có lòng dạ thâm sâu như vậy sao?

Vẫn là một đứa nhóc đang học cấp hai mà đã nghĩ ra một cách vòng vo như vậy để lôi kéo mình tham dự vào cuộc chiến giữa cậu ta và bố cậu ta sao?

Hình như không phải vậy, Cố An Thanh dựa theo suy nghĩ của đối phương mà suy đoán thì chỉ cảm thấy cậu ta chính là một tên trứng thối t*ng trùng lên não ở tuổi dậy thì mà thôi, nhưng ánh mắt vừa rồi lại làm Cố An Thành để tâm rất nhiều bởi những sự kiện lúc trước lại hiện lên trong đầu anh, lúc này Cố An Thành mới phát hiện ra điều đáng ngờ.

Tạm thời không nói đến những việc khác nhưng mọi việc cậu ta làm đều có một điểm chung chính là vừa hay đó đều là những điều mà Cố An Thành ghét nhất.

Cậu ta bắt chước cách làm của Cố An Thành đối với Tiểu Viễn, cố ý gây chuyện với đàn em bội bạc tình nghĩa kia để làm Trần Viễn chán ghét, còn cố ý sờ mò Tiểu Viễn ở trước mặt anh nữa...

Mỗi một chuyện xảy ra không phải là không có ý nghĩa.

Nếu thật sự là như vậy thì mình đã giúp cậu ta đưa giáo viên Tiểu về chẳng phải vừa hay đúng ý cậu ta luôn sao?

Lần đầu tiên Cố An Thành có cảm giác mình không nên coi thường thằng nhóc chưa trưởng thành này.

"Nghĩ cái gì đấy?" Trần Viễn thấy Cố An Thành mất tập trung như vậy liền duỗi tay quơ quơ trước mặt anh: "Hoàn hồn đi!"

Cố An Thành nắm lấy bàn tay nhỏ bé đang quơ quơ kia: "Nhóc con này."

"An Thành, tớ có chút sợ." Trần Viễn nhỏ giọng nói: "Có phải chủ nhiệm lớp mới rất dữ hay không?"

"Cô Tào dữ sao?" Cố An Thành để lại cho Trần Viễn một sự bất ngờ.

Đột nhiên Trần Viễn cao giọng nói: "Cái gì? Là cô Tào sao?"

"Lão Tào đã được thăng chức, nghe nói còn được danh hiệu giáo viên ưu tú cấp tỉnh." Cố An Thành đã giúp đỡ Tào Ngọc Phương rất nhiều trong chuyện này nhưng cũng do sự nỗ lực của cô ấy, người này đối xử với Trần Viễn cũng khá tốt nữa nên Cố An Thành đã quyết định cho cô ấy có cơ hội và có tư cách làm chủ nhiệm lớp chọn, quả nhiên Trần Viễn nghe thấy tin này đã trở nên vui vẻ, chỉ cần Tiểu Viễn của anh vui là được rồi.

Vấn đề mà Trần Viễn luôn lo lắng đã được giải quyết một cách dễ dàng, cậu có chút không tin mà nhéo eo Cố An Thành một cái: "Có phải cậu sớm biết điều này rồi hay không? Sao cậu lại không nói cho tớ biết!"

"Đây không phải là do tớ muốn cho cậu sự bất ngờ lớn hay sao!" Cố An Thành cảm thấy oan uổng nên kêu oan, giọng nói giống như anh thật sự chịu tủi thân vậy.

Trần Viễn hừ một tiếng: "Cậu còn nói nữa sao! Còn có điều gì chưa nói nữa không?"

"Không có! Làm sao tớ dám lừa gạt vợ mình được chứ." Cố An Thành trêu chọc lại, còn tưởng rằng mình và vợ mình đã nhỏ tiếng lắm rồi nhưng không nghĩ tới có nhiều người lén chú ý tới anh, anh ở trong đám học sinh mới này quả thật rất toả sáng, chưa nói đến chuyện vừa cao vừa soái nhưng chủ yếu là do trên người mang theo khí chất xấu xa rất hấp dẫn các nữ sinh nên có rất nhiều cô gái lén ngắm nhìn anh, nhìn anh vừa cười vừa nói với nam sinh có vóc dáng nhỏ bé ở bên cạnh lại nhịn không được đem tầm mắt chuyển sang trên người Trần Viễn, sau đó cảm thấy nam sinh này thật sự quá đẹp rồi nhìn thoáng qua là biết rất dễ gần rồi.

"Khụ, cái kia, cậu biết đó là ai không?" Một học sinh nữ mới ở nước ngoài chuyển vào liền chọc vào người của người bạn mình mới quen biết.

Người bạn mới quen này tốt nghiệp trường trung học cơ sở số 5 của thành phố nên đương nhiên biết Cố An Thành liền vội vàng giới thiệu cho bạn mình: "Đó là giáo thảo trường tớ tên là Cố An Thành, rất đẹp trai và giỏi thể thao nhưng tính tình hơi kém ngay cả một chút phong độ cũng không có."

"Đến mức đó luôn sao?" Nữ sinh kia không quá tin vào điều này mà chỉ cảm thấy đó là mấy tin đồn để tiêu diệt tình địch thôi.

"Cậu đừng có mà không tin, bài đăng nổi nhất trên trang web của trường tớ chính là việc cậu ta đã từ chối lời tỏ tình của mấy cô gái tàn nhẫn như thế nào đấy, quả thực là ác quỷ mà."

"Này thì quên luôn đi, vốn dĩ tớ chỉ cảm thấy cậu ta đẹp trai mà thôi." Nữ sinh cười cười: "Vậy còn người bên cạnh cậu ta thì sao?"

"Ai?"

"Nam sinh đi giày thể thao màu trắng bên cạnh đấy." Nữ sinh cảm thấy Trần Viễn cười rộ lên rất ấm áp, tuy rằng có hơi thấp nhưng cũng không tồi chút nào.

"Cái này thì thôi bỏ đi, đều nói..." Người bạn kia có chút xấu hổ ngập ngừng không nói nên lời.

"Như thế nào? Cậu mau nói đi, làm tớ lo lắng quá này."

"Ừm theo như mọi người nói thì cậu ấy tên là Trần Viễn, mấy nữ sinh có ý với cậu ấy không hiểu sao lại chuyển sang trường khác, có người nói trên người cậu ấy không sạch sẽ, những người đó không phải chuyển trường mà là đều bị cậu ấy hại chết."

"A?" Nữ sinh kia nghĩ thầm chuyện này thì có chút hơi quá rồi, đang nghĩ thầm thì thấy Cố An Thành quay đầu lại nhìn thoáng qua bên này, chỉ là liếc mắt một cái thôi mà làm cả người cô ấy cảm thấy lạnh sống lưng rồi.

"Quên đi quên đi, tớ cảm thấy ở phía trước cũng có một nam sinh rất soái, cậu có thấy anh chàng mặc áo khoác đen ở hàng thứ tư không?" Nữ sinh không còn để ý đến hai người nữa mà ngược lại chỉ tay về phía trước hướng về phía Đào Dận, vừa thấy cậu ta nữ sinh kia liền bĩu môi.

"Người này cũng quên luôn đi, cậu ta là đồng tính luyến ái đó, nghe nói mới chuyển trường chưa đầy nửa năm là đã thay tám bạn trai rồi."

Nữ sinh không còn cách nào khác ngoài việc bị thuyết phục: "Đây là cái trường học gì vậy chứ... Thật nhiều quái thai mà!"

"Cậu không cảm thấy học trưởng của chúng ta rất đẹp trai sao? Vừa rồi còn lên sân khấu đọc bài diễn thuyết nữa, đây mới chính là nam thần."

"Đúng là rất đẹp trai nhưng cũng có chút đáng sợ."

"Học trưởng Cận Nghiêu là người rất hiền lành tốt bụng lại còn là thư ký của hội học sinh trong trường, chúng ta cũng có thể xin làm cán bộ, đến lúc đó nói không chừng có thể làm trợ thủ cho anh ấy."

"Này thì..." Nữ sinh cũng không thể giải thích được cảm giác của mình, tóm lại là học trưởng này khi cười lên thì trông có vẻ rất là ấm áp nhưng lại tạo cho mình cảm giác sợ hãi không thể nào hiểu được.

Thôi, đây mới là sự lựa chọn đáng tin cậy nhất, vì mục tiêu hãy tiến lên!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.