Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 76



Kể từ khi khai giảng thì Đào Dận rất an phận, Trần Viễn thấy cậu ta yên lặng lạ thường như vậy thì nghi ngờ, bình thường cậu ta giống như một minh tinh đi tới đi lui một cái là có người vây quanh, hơn nữa cho dù cậu và Cố An Thành có đi đâu đi chăng nữa thì cậu ta cũng đi theo, thường ngày bởi vì cậu ta quá phiền nên có nhiều lúc đã chọc cho Cố An Thành tức đến đen mặt.

Lần này cậu ta giống như một người khác, nhưng ánh mắt chán ghét của cậu ta thỉnh thoảng vẫn lướt qua trên người Cố An Thành, điều này làm cho Trần Viễn bắt đầu có cảm giác nguy hiểm khó tả, chẳng lẽ, cậu ta đã nhìn trúng Cố An Thành?

Ý nghĩ xuất hiện trong chốc lát này, làm cho Trần Viễn cảm thấy không đúng cho lắm, nhưng sau vài ngày quan sát Đào Dận, mỗi lần cậu giả vờ vô tình nhìn qua thì đều thấy Đào Dận nhìn Cố An Thành, cứ liên tiếp nhiều lần như vậy Trần Viễn liền cảm thấy sợ hãi

"Cậu nói xem chuyện này có đúng hay không?" Cậu chỉ dám kể phát hiện của mình cho Hách Văn Tĩnh nghe

Hách Văn Tĩnh suy nghĩ một chút cảm thấy chuyện này chẳng đáng tin chút nào:"Tớ nói cho cậu biết chuyện này, vừa nhìn qua là đã thấy hai người họ không hợp rồi, hơn nữa Cố An Thành đối với cậu như thế nào còn cần tó nói cho cậu sao, trong ánh mắt của cậu ta làm gì có thêm người nào khác được chứ."

"Nhưng tớ cảm thấy Đào Dận......"

"Trần Viễn."

Thật đúng là nhắc tào tháo là tào tháo đến, Trần Viễn hoảng sợ ngẩng đầu lên thì thấy Đào Dận không biết đã đứng đây từ bao giờ, cậu ta mới chỉ mở miệng kêu hai chữ Trần Viễn thì Hách Văn Tĩnh đã đẩy cậu một cái.

Đào Dận không kịp đề phòng mà lui về phía sauu vài bước, rồi bối rối nhìn họ.

"Nhìn thấy cậu chẳng vừa mắt chút nào, không muốn bị đánh thì tránh xa chúng tôi ra một chút." Lời nói của Hách Văn Tĩnh nghe qua thì chẳng giống người tốt chút nào, đương nhiên cũng là do lúc nãy cô ấy mới cùng Tiểu Viễn thảo luận về người này một chút thì người này liền xuất hiện, làm cô ấy có chút bất ngờ.

Đào Dận khôi phục lại tinh thần, thấy Hách Văn Tĩnh dùng vẻ mặt xấu xa nhìn cậu ta như vậy, cậu ta đành phải yên lặng quay người đi về chỗ ngồi của mình

Trần Viễn lo lắng nuốt nước miếng một cái:"Cậu nói xem cậu ta có tới gửi thư khiêu chiến cho tớ không?"

Hách Văn Tĩnh để lộ ra một biểu cảm rất chán ghét::"Với cậu thì thôi đi, nhưng tớ thấy hình như cậu ta có chuyện muốn nói, lúc nãy tớ lo lắng quá nên vừa đuổi cậu ta đi mất rồi"

"......"

Lại thêm mấy ngày trôi qua, Đào Dận vẫn trong trạng thái bị ngăn không cho nói thành lời, rất nhiều lần cậu ta muốn nhân lúc Cố An Thành không có ở đây liền đi tới để nói chuyện, nhưng Trần Viễn lại sợ hãi vì cậu chưa gặp tình huống này bao giờ, cậu không biết nếu Đào Dận nói cậu phải nhường Cố An Thành cho cậu ta thì cậu phải làm sao cho phải, cho nên lần nào cũng vội vàng trốn đi.

Loại tình huống này kéo dài đến gần một tháng sau khi khai giảng cũng không có chuyển biến tốt đẹp hơn là bao, Trần Viễn không nhịn được nữa nên đành hỏi Cố An Thành: "Có phải cậu thiếu tiền Đào Dận hay không?"

"Cậu cảm thấy chúng ta cần phải mượn tiền cậu ta sao?" Cố An Thành trêu chọc Trần Viễn, hiện tại mọi vấn đề tài chính đều được công khai do Trần Viễn quản lý, đương nhiên cậu biết hai người có rất nhiều tiền tiết kiệm và số tiền này cũng tăng rất đều đặn nữa, so với mọi người trong lớp thì chẳng tìm ra ai có nguồn tài chính vượt mức như vậy đâu.

"Vậy tại sao cậu ta lại nhìn cậu bằng ánh mắt kì laj như vậy." Trần Viễn cảm thấy trong ánh mắt của Đào Dận chứa điều gì đó rất phức tạp, vì thế cậu mới lấy hết can đảm hỏi Cố An Thành.

Cố An Thành lại trêu chọc cậu tiếp: "Như thế nào? Ghen sao?"

"Có phải cậu gạt tớ điều gì hay không?" Bình thường Trần Viễn không bao giờ hỏi mấy câu như vậy, cho dù có bất an hay nghi ngờ cậu đều luôn tự khuyên nhủ bản thân mình, nhưng lần này Đào Dận thật sự làm cậu cảm thấy được cảm giác nguy hiểm

"Mỗi ngày tớ đều ở cạnh cậu, cậu cho rằng tớ có thể giấu cậu cái gì được chứ?" Tạm thời Cố An Thành không tính đem chuyện của Đào Dận nói với Cố An Thành, bởi vì anh nhận ra mình đã rơi vào bẫy của Đào Dận, cho nên Coó An Thành quyết định sắp xếp "Người kia" bị giam giữ, anh phải nghĩ cách dạy cho Đào Dận một bài học nhớ đời, để không tuỳ tiện lợi dụng anh làm vũ khí nữa

Đương nhiên Cố An Thành không ngại làm người xấu nhưng anh chỉ sợ Trần Viễn biết thì sẽ nghĩ anh là người máu lạnh, Tiểu Viễn chính là điểm yếu của anh, cho nên Cố An Thành tính sẽ nói với cậu sau.

Nhưng khoong ngờ mấy hành đồng kì lạ gần đây của Đào Dận lại lại làm cho cậu hiểu lầm rằng cậu ta thích ăn, chuyện này tuyệt đối không thể xảy ra được.

"Cậu yên tâm đi, tớ và Đào Dận tuyệt đối không có khả năng đó đâu, cậu biết tớ ghét cậu ta nhiều như thế nào mà."

"Ừm." Trần Viễn tiếp nhận lời giải thích của Cố An Thành, cậu tin Cố An Thành chỉ cần Cố An Thành nói không phải thì chính là không phải

Đào Dận không biết rằng cậu ta đã lộ ra sơ hở chỉ bằng một ánh mắt, cậu ta tính toán một chút sau đợt khai giảng của học kỳ này, Cố An Thành sẽ chuyển Mạc Hân Nhiên tới làm giáo viên của lớp họ, đây chính là sự "Trả thù" trực tiếp của Cố An Thành.

Phải nói rằng từng bước đi thận trọng của Đào Dận gần như đã thành công.

Nhưng dù sao cũng bị Cố An Thành phái hiện rồi, Cố An Thành giam giữ Hạ lão sư, hơn nữa ngay cả uy hiếp Đào Dận một câu thôi cũng lười, Đào Dận âm thầm lo lắng nhưng chẳng biết mở miệng như thế nào, nếu hiện tại đối mắt với Cố An Thành rồi hỏi tại sao lại giam giữ người thì giống như chưa đánh đã khai. Nhưng thời gian kéo dài càng lâu Đào Dận càng lo lắng, cậu ta sợ Cố An Thành sẽ chuyển sang trả thù lên người Mạc Hân Nhiên, ở trong lòng cậu ta Cố An Thành là một đối thú ngang tài ngang sức, cũng là một thương nhân có nội tâm đen tối chẳng hợp với cậu ta.

Với loại người này thì chuyện gì cũng có thể làm ra được

Đúng lúc Đào Dận đang lo lắng không biết phải làm sao, thì lễ hội nghệ thuật của trường THCS số 5 đã bắt đầu, đây là lễ hội đầu tiên sau khi trường được thành lập người phụ trách cho lễ hội này là bên uỷ ban hội học sinh, còn lên kế hoạch thì do Cận Nghiêu đứng đầu lãnh đạo và sắp xếp, lớp của Cố An Thành cũng đăng ký một tiết mục nhưng chẳng ai trong số họ đủ năng lực để làm điều đó cả

Thật ra Cố An Thành có thể chơi piano nhưng chỉ ở mức bình thường mà thôi, anh không đề cập đến chuyện này mà cũng chẳng ai dám hỏi anh, hôm nay Cận Nghiêu lại đây để tuyển chọn nhân lực cho lễ hội:"Mấy cậu làm tình nguyện viên cho lễ hội nghệ thuật sắp tổ chức của trường đi."

"Được thôi." Đối với Cận Nghiêu thì Trần Viễn luôn ngoan ngoãn nghe lời nên lập tức lớn tiếng đồng ý, nhưng Cố An Thành lại không vui chút nào

"Biểu cảm trên mặt cậu như vậy là sao?" Cận Nghiêu nhìn vẻ mặt như chết lặng của Cố An Thành rồi trêu chọc:"Đừng nói là cậu không vui, cậu có vui thì tôi cũng không cần cậu, tôi đang nói bọn họ."

"Không cần thì không cần, tôi rất vui vì bản thân mình được rảnh rỗi đây, tốt nhất thì anh cũng không cần Tiểu Viễn luôn đi." Điều Cố An Thành không hài lòng chính là Trần Viễn đặc biệt chú ý đến Cận Nghiêu

Không cần phải nói đến mị lực và giá trị vũ lực của Cận Nghiêu rồi, cho dù có là Cố An Thành đi chăng nữa cũng chưa bao giờ dám đối đầu trực tiếp với Cận Nghiêu, nói không chừng anh không thể đánh bại y ấy chứ, sự tồn tại của y luôn làm anh phải cảnh giác, lỡ như Tiểu Viễn thích y thì bản thân mình đánh không lại người ta không phải rất thảm hay sao.

Đối với sự oán trách của anh thì Cận Nghiêu tai giả điếc mắt thì làm ngơ, sau đó nói chuyện với vài người khác:"Tất cả nhân viên tại hiện trường đều phải thống nhất về trang phục, các cậu báo kích cỡ quần áo cho tôi đi, vị trí từng người đảm nhận trong lễ hội nghệ thuật cũng là cố định, sẽ có người thông báo cho các cậu đến đâu thay quần áo và ca trực."

"Được rồi." Ngay cả Vương Huân người không còn bạn bè cũng lên tiếng đồng ý vì đối với Cận Nghiêu bọn họ luôn có sự sùng bái cho nên Cố An Thành không tham gia, thì khi nhìn Cố An Thành bọn họ có cảm giác mình ưu việt hơn hẳn

Cố An Thành cũng không thèm để ý, nhưng vào ngày diễn ra lễ hội nghệ thuật, khi thấy Tiểu Viễn bận quần yếm ngắn bước ra khỏi phòng thay đồ thì xém chút nữa máu mũi của anh đã chảy ra, anh cảm thấy hối hận vì để Trần Viễn đồng ý:"Này không được! Quần áo này ai đặt vậy chứ?!"

"Nhưng...... ai cũng mặc như vậy......" Trần Viễn ngượng ngùngkéo ông quần, quần đùi thật sự chỉ che được đến mông thôi, hai cặp chân dài trắng nõn của cậu hoàn toàn lộ ra bên ngoài, cảnh này mà để những người chân khống nhìn thấy thì chắc họ hận không thể vồ lấy cậu ấy chứ, nhưng cậu vẫn chưa nhận ra điều này nên chỉnh lại dây đai:"Không chỉ có quần ngắn mà dây đai cũng khá chật nữa."

Cố An Thành cởi áo khoác đồng phục ra khoác lên chân Trần Viễn, mặc kệ người mới thay quần áo ra sửng sốt há hốc mồm như thế nào anh cũng ôm Trần Viễn rời đi

"Không được a! Mau thả tớ xuống! Tớ có vị trí cần làm!" Trần Viễn cũng rất sôt ruột, học trưởng Cận Nghiêu đều đã sắp xếp vị trí làm việc của mỗi người đâu vào đấy rồi, nếu thiếu một người thì vị trí đó sẽ bỏ trống, cậu sẽ bị học trưởng bóp cổ chết mất:"Hơn nữa cậu qua đó mà xem, mấy học trưởng ai cũng mặc vậy mà!"

Cố An Thành tức giận dừng bước: "Không thể không đi sao?"

"Không thể." Trần Viễn ôm cổ Cố An Thành, nhân lúc không có ai liền hôn lên mặt anh:"Chồng à, xin cậu đó."

Tim của Cố An Thành đập thình thịch, đầu óc cũng có tiếng ong ong mơ hồ vang lên, rồi ngơ ngác để Trần Viễn dỗ dành sau đó đưa cậu về hậu trường.

Cận Nghiêu biết tính cách của Trần Viễn nên đã sắp xếp cho cậu làm việc tại vị trí trong hậu trường, Cố An Thành đi theo cậu từng bước một, sau khi nhìn thấy tất cả nhân viên ai cũng mặc như vậy thì lúc này sự lo lắng của anh mới hoà hoãn đi được một chút, nhưng quả nhiên vẫn là Tiểu Viễn của anh mặc đẹp nhất!

"Đại Cố, cậu cũng bị Cận Nghiêu lừa tới đây sao?" Lương Tiến vừa ôm một đống nhạc cụ bước vào hậu trường, liền thấy Cố An Thành, nên cảm thấy rất lạ:"Sao cậu lại không thay quần áo?"

Theo giọng nói vang lên thì Cố An Thành quay đầu nhìn sang, suýt nữa không nhịn được mà cười ra thành tiếng, với cái thân thể cường tráng của Lương Tiến mà mặc quần yếm ngắn áo sơ mi thì lại mang đến một phong cảnh hoàn toàn khác, đặc biệt size quần Lương Tiến mặc hình như có hơi nhỏ nữa, sao anh cảm thấy bất cứ lúc nào chỉ cũng có thể bung ra vậy chứ?

"Anh thật là......" Cố An Thành nhịn không được lắc đầu cái con người này cái gì cũng nghe lời Cận Nghiêu hết vậy, bộ anh ta không cảm thấy xấu hổ khi mặc bộ đồ này lên người hay sao.

"Hôm nay tôi còn dẫn theo mấy tiểu quỷ năm nhất theo để duy trì trật tự, cậu ở hậu đài cũng chú ý một chút, đừng để xảy ra hỗn loạn." Trong lòng Lương Tiến rất lo lắng nhất định không thể để Cận Nghiêu của mình gặp rắc rối được, nên hoàn toàn không để ý tới tôn vinh của mình

Cố An Thành cũng không nhắc, làm bạn tốt đương nhiên sẽ bao dung đối phương rồi.

"Được." Cố An Thành cười tủm tỉm nhìn Lương Tiến rời đi.

"Sao cậu xấu xa thế, sao cậu lại không nhắc học trưởng rằng quần của anh ấy sắp bung chỉ rồi." Trần Viễn lén cười rồi ngượng ngùng nói ra điều này, nhưng rõ ràng Cố An Thành đã thấy hết mà còn giả vờ

"Tớ quản anh ta làm gì, tớ quản cậu thôi." Cố An Thành kéo Trần Viễn, nhét vạt áo sơ mi vào trong quần đùi cho cậu, rồi không thành thật dịch tay xuống dưới để xem xét một chút, để xem hôm nay Tiểu Viễn của anh mặc quần lót nào mà còn rất mềm mại......

"Cậu thành thật chút đi." Trần Viễn đẩy cái đầu to của anh ra: "Không được quấy rầy tớ làm việc."

"Được được, tuân mệnh." Cố An Thành nghe lời mà buông tay ra, thật ra là do bây giờ ở hậu trường có nhiều người rồi đương nhiên anh cũng biết điều mà kiềm chế lại.

Trần Viễn phụ trách việc giám sát khu vực gần sân khấu, nếu có ai vượt qua vạch 1m thì cậu phải ngăn người đó lại, đối với người sợ hãi việc tiếp xúc với người lạ như cậu thì đây chính là một thử thách rất lớn, nhưng Cận Nghiêu cũng đã chọn cho cậu vị trí nhẹ nhàng như vậy rồi, cũng không nguy hiểm nữa, ít nhất chỉ cần Trần Viễn chặn người vượt quá vạch là được rồi, cũng không cần phải ra ngoài xem

Hơn nữa còn có Cố An Thành ở bên cạnh, tuy Cố An Thành không làm trợ thủ cho Cận Nghiêu nhưng cũng không có khả năng để Trần Viễn một mình ở chỗ như thế này, chuyện này cũng nằm trong dự tính của Cận Nghiêu, lúc Cận Nghiêu xuất hiện thì cách tiết mục mở màn không bao lâu nữa, lần này y là người chủ trí nên phải mặc bộ vest trắng muốn lả lơi như thế nào thì lả lơi như thế ấy, ngay cả Cố An Thành khi thấy cũng phải líu lưỡi:"Nếu cảnh tượng như thế này mà bị Lương Tiến thấy được, thì anh ta sẽ lập tức xé nát cái quần đùi kia ra."

"Tôi thấy cậu vẫn còn rất nhiều tinh lực nhỉ." Cận Nghiêu trang điểm một chút trước khi lên sân khấu, tóc cũng dùng keo xịt tóc để tạo hình, cả người giống như một thái tử trong một bức tranh cung điện Phương Tây thời trung cổ, y nheo mắt nhìn Cố An Thành một cái thôi đã làm cho Cố An Thành cảm thấy hai chân mình có chút tê dại

"Anh muốn làm gì?" Cố An Thành đột nhiên hỏi

Cận Nghiêu ném cho anh một cái danh sách lớn:"Cậu ở đây có nhiệm vụ nhắc nhở những tiết mục tiếp theo kịp thời chuẩn bị và lên sân khấu, nhớ rõ trước tiết mục vừa lên sân khấu xong thì phải nhắc tiết mục tiếp theo lại đây ngay, không được để trống sân khấu."

"Tôi......"

"Cậu muốn từ chối?" Ánh mắt kia của Cận Nghiêu thật sự rất quuỷ dị, Cố An Thành bị y nhìn chằm chằm nên cảm thấy sợ hãi lập tức nhận lệnh cầm danh sách tiết mục lên.

"22 tiết mục?" Cố An Thành cảm thấy có chút bất đắc dĩ:"Chỉ là một hoạt động của cấp ba thôi mà sao lại có nhiều tiết mục như vậy?"

"Nói giống như cậu không phải học sinh cấp ba vậy." Cận Nghiêu sửa cổ áo lại một chút: "Tôi phải lên sân khấu, cậu đừng gây ra rắc rối gì ở bên này, cũng để ý Tiểu Viễn nhiều vào đừng để cậu ấy làm một mình."

"Anh biết lo lắng cho cậu ấy sao lại còn sắp xếp công việc cho tôi!" Cố An Thành nghiến răng nghiến lợi, đành phải nhận mệnh lệnh đi nhắc nhở tiết mục đầu tiên chuẩn bị lên sân khấu, còn Trần Viễn ở bên kia lại lén cười trộm, Cố An Thành nghĩ thầm, chờ trở về xem anh sẽ xử lí tiểu xấu xa này như thế nào, chồng gặp nạn mà còn cười vui vẻ như vậy sao!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.