Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 77



Lễ nghệ thuật chính thức được khai mạc, Cận Nghiêu làm người dẫn chương trình, hợp tác cùng dẫn với y chính là một nữ sinh học năm nhất, bởi vì nữ sinh đó quá nhiệt tình nên bảng khung chương trình và toàn bộ tiết mục diễn trong hôm nay đều nằm trong tay nữ sinh đó cả.

Người này trông quá cứng ngắc, cũng may Cận Nghiêu đã quen với những tình huống này rồi nên đã nhiều lần giúp giảm bớt sự bối rối một cách khéo léo và uyển chuyển, hơn nữa bởi vì có thêm tác động từ ngoại hình của y nên trong chốc lát đã trở thành tiêu điểm của toàn bộ nữ sinh trong trường.

Điều này cũng dẫn đến việc Cận Nghiêu chỉ là làm người dẫn chương trình thôi nhưng ngay cả giới thiệu chương trình mà y cũng đã thu hút được tràng pháo tay nhiệt liệt đến từ mọi người, thậm chí còn nhiều hơn cả những tiết mục chính trong chương trình ngày hôm nay, rất nhiều nữ sinh còn đang điên cuồng hét lên "học trưởng Cận Nghiêu", cho dù có ngồi ở phía sau khán đài đi chăng nữa cũng có thể nghe thấy được những tiếng hét nhiệt tình đó, điều này làm cho Cố An Thành không khỏi bật cười.

"Trước đây cũng có một đám người vây quanh cậu như vậy, họ còn đòi phải sinh con cho cậu nữa đấy." Trần Viễn bĩu môi: "Không biết trong lòng cậu đắc ý tới tới chừng nào nữa!"

Tranh thủ lúc rảnh rỗi, Cố An Thành ôm lấy Trần Viễn một cái, không để ý đến sự vùng vẫy của Trần Viễn mà túm lấy cậu vào trong một góc tường: "Không phải tớ đã tự mình bôi nhọ bản thân sao, cậu xem bây giờ còn có ai nhìn thấy tớ mà còn không tự hiểu rõ nữa chứ."

"Tớ thấy còn có nhiều người đang thầm thích cậu ấy chứ." Trần Viễn luôn cảm thấy mỗi lần hai người cùng nhau đi đến đâu đều có người lén lấy điện thoại quay Cố An Thành.

"Vậy còn cậu thì sao, mấy người thích cậu đều có chút biến thái cả, cậu không thể để bọn họ nhìn thấy dáng vẻ bây giờ của cậu được, nếu không mỗi ngày khi ăn cơm hay ngủ thì tớ cũng phải nghĩ cách để đấu lại tình địch của mình."

"Đều do cậu tạo ra mấy cái lời đồn vô căn cứ nhảm nhí đó, có nhiều người còn đến hỏi tớ rằng có nhìn thấy ma không, còn hỏi tớ có năng lực tâm linh là trải nghiệm như thế nào! Cho cậu truyền bậy bạ này!" Trần Viễn và Cố An Thành đều không nhịn cười được.

Trước đó bọn họ có tung ra một số tin đồn sai lệch để tránh gặp rắc rồi, không nghĩ tới thật sự có hiệu quả, giống như Trần Viễn đã cố tình tung ra tin đồn thể chất khá đặc biệt, có thể tiếp xúc với một số thứ không sạch sẽ cho nên những người ở gần cậu dễ bị ma quỷ nhắm vào, do đó nên mới gặp xui xẻo.

Tin đồn thái quá như vậy mà cũng có người tin, thậm chí còn tới hỏi Trần Viễn nhưng cậu chẳng nói gì cả.

Chương trình đã tiến hành được một nửa, Cận Nghiêu bước lên sân khấu tổ chức trò chơi tập thể cho toàn trường, bầu không khí ở dưới khán đài rất náo nhiệt, Cố An Thành lại không thể nào cảm thấy hứng thú được, điều anh cảm thấy hứng thú nhất chính là đùi của Trần Viễn, sao lại sờ sướng như vậy chứ.

Trần Viễn lén lút nằm nhoài ở sau rèm sân khấu, Cận Nghiêu đang tổ chức đánh trống và truyền hoa, ai nhận được hoa cuối cùng thì sẽ nhận được giải thưởng, học trưởng Cận Nghiêu toả sáng đứng ở trên sân khấu, mị lực bắn ra xung quanh khiến ngay cả Trần Viễn cũng không nhịn được mà lo lắng thay cho học trưởng Lương Tiến.

Bàn tay to của Cố An Thành còn đang sờ soạng khắp bắp đùi của Trần Viễn đã bị cậu dùng tay tóm lấy: "Đừng nghịch nữa!"

"Tiểu Viễn..." Cố An Thành kiên nhẫn nhìn chằm chằm Trần Viễn, một lúc sau anh bèn ôm cậu vào trong lồng ngực: "Cậu nhìn anh ấy thì tớ lại thấy ghen tị nữa đó."

"Cậu đúng là một hũ giấm chua mà." Trần Viễn chớp mắt, cậu ngây thơ nhìn về phía Cố An Thành: "Cho nên mỗi ngày cậu đều chua... A..."

Cố An Thành bao phủ lấy cái miệng nhỏ của Trần Viễn lại, không cho cậu tiếp tục nói, trong lòng anh thầm nghĩ bây giờ thì cậu biết cách ăn nói rồi nên anh chỉ có thể dùng cách này để bịt miệng cậu lại mà thôi.

Trần Viễn cố gắng phản kháng nhưng rất nhanh sau đó cả người đã mềm nhũn ra, cậu ôm cổ Cố An Thành, ngượng ngùng đáp lại Cố An Thành. Đây là lần đầu tiên Trần Viễn phối hợp với anh như vậy ở nơi đông người, cho dù nơi đây chỉ là một hậu trường đen kịt đi chăng nữa thì vẫn đủ khiến Cố An Thành kích động hôn lên đôi môi mềm mại của cậu, cậu đưa lưỡi ra và đáp lại anh, hai người quấn lấy nhau rồi đắm chìm trong nụ hôn ấy, mà bên trái chính là lễ hội trường náo nhiệt, bên phải là học sinh đang chờ ở dưới sân khấu để lên biểu diễn.

Trong tình cảnh như vậy mà hai người ở một góc tối môi răng hoà quyện với nhau, trong đầu toàn là cảm giác kích thích và ngọt ngào xen lẫn với nhau, Trần Viễn nắm chặt tay Cố An Thành như thể anh là tất cả của cậu vậy.

"Vợ ơi, cậu ngọt thật đấy." Cố An Thành không nhịn được mà vỗ cái mông nhỏ của Trần Viễn, anh cảm thấy Trần Viễn của mình sao lại có thể đáng yêu như vậy chứ, thật đúng là cho dù có bao nhiêu lần cũng không đủ mà, có thể trọng sinh thật sự là quá tốt, đến nay anh cũng không thể nhớ được lúc trước sau khi anh ôm hũ tro cốt của Trần Viễn vào phòng trọ tối hôm đó xong thì đã xảy ra chuyện gì, thậm chí anh còn tìm một vài bà cốt để xin quẻ nhưng trong lời nói lại chẳng đáng tin chút nào.

Thật ra chuyện anh trọng sinh cũng khó mà tin được, anh cũng không muốn biết nguyên nhân bởi chỉ cần Trần Viễn vui vẻ ở bên cạnh anh là được.

"Xin đừng làm loạn! Các bạn học bên kia hãy chú ý một chút! Lương Tiến!" Ngay lúc Cố An Thành và Trần Viễn trao cho nhau nụ hôn nhẹ thì đột nhiên nghe thấy Cận Nghiêu dùng micro để điều phối hiện trường, ban đầu thì hai người không để ý lắm thế nhưng khi Cận Nghiêu đột nhiên hô to tên của Lương Tiến lên, bọn họ đều biết hôm nay Lương Tiến có nhiệm vụ duy trì trật tự ở hiện trường, nếu như không phải chuyện quá khẩn cấp thì chắc chắn Cận Nghiêu sẽ không gọi anh ta như vậy.

Cố An Thành buông Trần Viễn ra, đứng lên để Trần Viễn ngồi lên hộp đạo cụ: "Cậu ở đây đừng đi lung tung, tớ đi qua xem thử có chuyện gì xảy ra."

Trần Viễn nắm lấy tay anh không buông: "Tớ sợ."

Cùng lúc đó tiếng của Cận Nghiêu cũng to hơn trước, Cố An Thành đã hiểu rõ y nên vừa nghe qua là biết tình hình đang rất nghiêm trọng rồi, nếu không thì Cận Nghiêu tuyệt đối sẽ không có phản ứng gắt đến như vậy, Cố An Thành không yên lòng về Tiểu Viễn nên chỉ có thể kéo cậu qua, hai người đồng thời leo lên cái bệ cát màu đỏ rồi nhìn xuống.

Lễ nghệ thuật được tổ chức trong một hội trưởng nhỏ ở trong trường, ban đầu theo quyết định chỉ có học sinh cấp ba mới được ngồi ghế mặc dù hội trường vẫn còn thừa chỗ trống. Không hiểu hiệu trưởng đang nghĩ gì nữa mà cuối cùng lại quyết định cho toàn bộ học sinh cấp hai cũng tham gia luôn, điều này làm cho hội trưởng chật kín đến nỗi ở trên hành lang toàn là học sinh, cũng không biết mới lúc nãy đã xảy ra chuyện gì mà bây giờ có rất nhiều người ngã xuống trên đường đi.

Cũng may bóng dáng của Lương Tiến - người đang mặc cái quần yếm ngắn đáng xấu hổ đã xuất hiện ngay tại đó, anh ta nắm lấy từng người giống như đang xách mớ củ cải rồi ném sang một bên, trước mắt xem ra tình hình tạm thời đã được khống chế.

Trần Viễn không nhìn ra chuyện gì đang xảy ra, cậu chỉ căng thẳng nắm lấy vạt áo của Cố An Thành, cậu chỉ sợ Cố An Thành nhảy xuống đó rồi trong nháy mắt sẽ biến mất trong đám người, nếu như Cố An Thành xảy ra chuyện gì nguy hiểm thì cậu không biết làm sao cả.

Cố An Thành ôm cậu rồi nhẹ nhàng vỗ sau lưng cậu: "Không sao rồi, chắc là vừa rồi có chút hỗn loạn nhưng bây giờ thì ổn rồi."

"Tôi xin nhắc nhở các bạn học sinh một lần nữa, bây giờ hội trường đang rất chật chội vì phải đón lượng người đông gấp hai lần sức chứa của hội trường, một khi có bạn học nào tự ý đi lại thì rất dễ xảy ra tai nạn dẫm đạp." Giọng nói của Cận Nghiêu trở nên nghiêm túc hơn, Cố An Thành vẫn còn vỗ lưng Trần Viễn để an ủi, không mất bình tĩnh nói với Trần Viễn: "Nhìn thấy không, Cận Nghiêu tức giận tính tình sẽ rất tệ."

"Chuyện này cũng bình thường mà, vừa nãy học trưởng đã nói là không được tuỳ tiện đứng lên vì không muốn xảy ra trường hợp nguy hiểm gì cả nhưng bọn họ không nghe lời nên mới làm học trưởng tức giận." Ngược lại lúc này Trần Viễn lại thấy rất rõ, cậu cũng nhìn thấy Lương Tiến, Lương Tiến giống như mặc một bộ quần áo kim cương, không mất bao lâu đã tách dược đám người đó ra, rõ ràng ở xung quanh cũng không có thiếu người hỗ trợ nhưng khó có thể rời tầm mắt khỏi người anh ta được, có lẽ là bởi vì anh ta mặc bộ đồ này quá thu hút người nhìn.

"Lúc này Lương Tiến cũng nổi tiếng rồi, dáng vẻ anh dũng cứu người như vậy ngày mai sẽ lên trang đầu trong website của trường cho mà xem." Cố An Thành không nhịn được mà cảm thấy buồn cười: "Thế nhưng trang phục của anh ta như thế, tớ đảm bảo cả đời này anh ta không dám mặc bộ đồ đó lên người nữa đâu."

"Tớ luôn cảm thấy chắc chắn học trưởng Cận Nghiêu đã cho anh ấy lợi ích gì đó lớn lắm nên anh ấy mới dám mặc như vậy." Trần Viễn nói xong liền phát hiện không hiểu vì sao Cố An Thành lại có chút bất ngờ.

Cố An Thành cười gian một tiếng: "Dùng não nhiều hơn một chút đi."

"Sao cậu lại có thể hèn hạ như vậy chứ." Trần Viễn lườm anh một cái.

Cố An Thành nói dùng não nhiều hơn một chút cũng không phải là nói Lương Tiến mà là bảo Tiểu Viễn - người từng cho anh lột sạch đồ, nằm nhoài dưới thân anh với dáng vẻ quyến rũ ấy thực sự chỉ cần nghĩ đến một chút thôi là đã không chịu nổi rồi.

"Đến đây để chồng hôn một cái nào." Cố An Thành hôn một cái lên sau cổ Trần Viễn, rồi cắn một cái ngay tại chỗ thịt mềm mại mà anh thích nhất.

Trần Viễn buông rèm sân khấu ra, xoay người lại, hai người tiếp tục dính lấy nhau.

Sự hỗn loạn dưới khán đài đã được Lương Tiến xử lý xong, danh tiếng của anh ta hiển hách như vậy nên chẳng có học sinh nào là không biết anh ta cả, ngày hôm nay anh ta mặc như vậy thật sự đã tạo ra một sự đả kích nhỏ với mọi người, nhưng mà theo tiếng gào thét của Lương Tiếng, không cần biết anh ta đang nói nơi nào thì mọi người đều nghiêm chỉnh trả lời lại.

Anh ta chỉ về phía chỗ trống còn thừa ở bên trái, mọi người ở bên trái cũng nghiêm túc đứng lên nhường lại hơn một nửa chỗ trống, anh ta nói những người đã bị té ngã không được làm ầm ĩ, không nên cử động, đám người kia cho dù có bị dẫm lên đau đến mấy, bị người khác ngồi lên như thế nào đi chăng nữa cũng lập tức không cử động và chẳng nói tiếng nào nữa.

Lương Tiến nhanh tay lẹ mắt kéo những người ở phía trên lên, nhóm học sinh bị ngã kia giống như thấy được ánh sáng của kỳ tích, mỗi người đều tự mình ngồi xuống, Lương Tiến để bọn họ tự mình kiểm tra trên người mình xem thử có vết thương nào hay không.

Lương Tiến cũng tự mình kiểm tra lại một lần nữa, sau khi xác nhận không có người nào cần đi đến phòng ý tế mới quay lại sân khấu, đứng ở dưới sân khấu nói với Cận Nghiêu: "Không sao rồi."

"Được." Cận Nghiêu chỉ nói một chữ như thế thôi nhưng y vẫn luôn nhìn Lương Tiến, ánh mắt kia giống như một cần câu nhỏ câu lấy linh hồn Lương Tiến, ánh mắt của Lương Tiến nhìn lướt qua bộ vest được Cận Nghiêu mặc trên người, đáy mắt cũng có một chút tia lửa hừng hực đang cháy lên.

"Vậy tôi đi qua lại bên kia đây." Lương Tiến nói xong mới rời khỏi vị trí cạnh sân khấu mà quay về vị trí ban đầu của mình, đi từ nơi này đến bên kia rất nhanh, giống như làm vậy là có thể để cho anh ta tránh khỏi tình huống xấu gì đó vậy.

Cận Nghiêu nhìn Lương Tiến chạy trối chết như thế cũng không nhịn được cười, sau đó lại nhìn chằm chằm đám học sinh vừa mới kích động vừa rồi: "Để chò trơi không bị gián đoạn một lần nữa thì xin các bạn học sinh hãy tuân thủ quy định và không gây náo loạn để đảm bảo tình trạng an toàn và thưởng thức buổi biểu diễn."

Người anh em đứng bên cạnh đang nhìn chằm chằm vào cái quần yếm chật chội của Lương Tiến: "Anh Tiến đổi ca với em đi, cái quần này hơi chật nhìn anh có chút khó chịu, hay là vào đổi cái khác đi."

"Không cần, buổi tối sẽ không chật như vậy nữa đâu." Lương Tiến vẫn nhìn bóng dáng kia ở trên sân khấu, anh ta không quên được lời nói của Cận Nghiêu, Cận Nghiêu nói nếu như anh ta chịu mặc cái bộ đồ giống như thằng hề này và hoàn thành xong ca trực thì buổi tối y sẽ cho phép anh ta cởi từng phần của bộ âu phục y đang mặc trên người ra.

Thật không thể suy nghĩ gì được mà, đầu anh ta bây giờ sắp nổ tung luôn rồi...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.