Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 91



Cố An Thành nhớ lại tất cả mọi chuyện đã xảy ra trước khi anh sống lại.

Dù như thế nào thì cuối cùng sương mù cũng tản ra trước mắt anh, anh đã nhớ lại tất cả, tất cả ký ức bỗng chốc hiện về trong trí nhớ của anh.

Một ngày kia, khi anh đang ôm hộp tro cốt của Trần Viễn và tấm ảnh duy nhất còn sót lại ngồi ở bên đường khóc lớn, chẳng biết từ khi nào vị này đã xuất hiện bên cạnh anh, tự xưng là đệ tử Hạc Sơn, tên là Liêu Sinh.

Lúc đầu Cố An Thành không để ý quá nhiều đến người này, mà Liêu Sinh hỏi hắn:"Tử kiếp đã độ, kiếp sóng vẫn còn, duyên phận của hai người vẫn chưa hết, duyên phận này cậu còn muốn nữa không?"

Cố An Thành không hiểu: "Trần Viễn... Cậu ấy đã chết..."

"Con người ứng kiếp mà sinh, ứng kiếp mà chết, quả thật Trần Viễn đã chết rồi, nhưng cậu ta cũng còn sống, đơn giản mà nói vẫn còn sống trong một thế giới song song, cậu vẫn còn, Trần Viễn vẫn còn sống." Vẻ mặt của Liêu Sinh làm người ta không nhịn được mà sinh ra ác cảm, có thể lời nói của ông ấy có chút thái quá, làm cho Cố An Thành không có cách nào tin tưởng được.

Giống như Liêu Sinh đã nhìn ra được anh không tin, nhưng cũng không nóng lòng chứng minh gì cả mà chỉ hỏi anh:"Cái chết của cậu ấy kiếp này là do cậu, cậu có nguyện ý chết vì cậu ấy mà trả lại kiếp số này không?"

"Rõ ràng ông nói cậu ấy còn sống, nhưng lời này của ông nói ra lại mâu thuẫn với lời nói lúc trước." Cố An Thành tưởng mình đã gặp phải pháp sư lừa bịp, tuy rằng đôi mắt đã sưng đỏ lên nhưng thần sắc vẫn để lộ ra sự sắc bén: "Ông đừng lấy chuyện này ra đùa giỡn, ông sẽ không trả nổi cái giá của sự đùa giỡn này đâu."

"Nói như vậy đi, nếu cậu chịu trả lại tử kiếp này, tôi có thể cho cậu tái sinh để trả lại món nợ ấy, Trần Viễn vẫn còn đang đợi cậu ở kiếp sống ấy, sinh ly tử kiếp của cậu ta thế nào thì chỉ có cậu mới có thể can thiệp vào được." Liêu Sinh vẫn cứ không nhanh không chậm nói với anh: "Nếu như cậu muốn cứu cậu ta, thì cậu phải vì cậu ta mà chết, cậu có đồng ý không?"

"Ông, ông đùa gì thế?" Cố An Thành nghe ông ấy nói như vậy liền sợ đến mức nổi da gà, tuy rằng không tin, nhưng anh vẫn nhịn không được mà suy nghĩ đến khả năng này, dù sao anh mới biết được tin Trần Viễn qua đời, cảm giác áy náy đau buồn cùng tội lỗi này làm cho anh muốn làm một chút gì đó cho Trần Viễn.

Nhưng nếu nói có thể chết thì...cũng hơi quá...

"Cậu có muốn nhìn cậu ta đã chết nhu thế nào không?" Liêu Sinh cũng chẳng vội chút nào cũng chẳng có chút ý muốn cưỡng ép nào:"Mệnh trời định ra, nhân duyên nghiệp báo, cậu không muốn biết tại sao cậu ta lại chết vì cậu à?"

Cố An Thành có chút muốn lùi bước nhưng vói tính tình của anh thì không cho phép anh lùi bước, coi như đối phương là một tên lừa gạt thì anh cũng phải xem xem đối phương tung chiêu gì rồi mới vạch trần sau, mà nếu như là thật... Nếu như là thật...

Nhân duyên quả báo, đời sau anh sẽ chịu trách nhiệm với Trần Viễn.

Liêu Sinh thấy biểu cảm anh có chút thay đổi liền đoán được anh đang nghĩ gì, sau khi niệm phật, ý thức của Cố An Thành dần trở nên mơ hồ rồi xuất hôn ra bay lên trời.

Anh rất khó mà hình dung cảm giác xuất hồn này là như thế nào, nhưng chính anh cũng ý thức được hồn của mình đã rời khỏi cơ thể nhưng lại không khống chế được mà bay lên, Cố An Thành đằm chìm trong cảm giác bồng bềnh này một chút, liền thấy được hình ảnh Liêu Sinh muốn cho anh thấy.

Cũng không phải giống như những bộ phim đưa lên màn ảnh, mà là cảnh tượng chân thật sống sờ sờ ra đấy, Cố An Thành giống như được đưa đến khoảng thời gian mà Trần Viễn còn sống, dù nói vậy nhưng Trần Viễn cũng không khác gì đã chết cả.

Trần Viễn bị nhốt trong căn phòng nhỏ phía sau tiệm rửa xe, cậu ôm đầu gồi ngồi co ro ở trên giường, Cố An Thành nhìn cậu gầy gò đến mức kích thước của cổ chân cậu cũng bằng cổ tay, anh cảm thấy rất đau đớn.

Lúc này Giang Long xuất hiện ở trước cửa căn phòng, giả vờ dùng tay gõ cửa một cái, Cố An Thành có thể thấy cậu ngồi trên giường đang run rẩy, làm cho trong lòng anh cũng run lên.

Trần Viễn cứ như vậy mà không ngừng run rẩy, Giang Long đã túm tóc cậu rồi kéo cậu ra khỏi giường, Giang Long thô lỗ túm lấy cái cằm nhỏ của Trần Viễn, uy hiếp cậu:"Không nghe lời tôi liền đem video gửi cho Cố đại thiếu gia, cậu đoán xem cậu ta vẫn còn muốn cậu không?"

Xem ra đây không phải là lần đầu tiên hắn ta nói những lời này, nhưng đôi mắt tối sầm của Trần Viễn vẫn lộ ra cảm xúc mãnh liệt, phản ứng của cậu làm cho Giang Long bật cười ha hả, kéo tóc Trần Viễn đến trước mặt hắn ta, Giang Long ác độc trào phúng cậu: "Cậu cũng không nhìn xem dáng vẻ của mình bây giờ như thế nào à, cậu còn có thể quay lại với Cố đại thiếu gia sao? Mau tỉnh lại đi, mặt hàng như cậu, tôi chịu làm với cậu thì cậu phải cảm ơn tôi mới đúng, mau sát lại đây, sao tôi nói mà không phản ứng hả."

Tuy Giang Long rất tức giận, nhưng vẫn kéo quần của Trần Viễn xuống, Trần Viễn giãy dụa không chịu để cho hắn ta chạm đến phía dưới của mình, liền bị Giang Long dùng tay tát mạnh một cái sau đó ném cậu xuống giường, giường lò xo phát ra tiếng két rất lớn, mà Trần Viễn người bị ném mạnh lên giường cũng trở nên choáng váng.

Cố An Thành nghiến răng nghiến lợi, hận không thể kêu dừng cảnh này lại, cho dù anh có hét lên như thế nào hay muốn dùng tay của mình để bảo vệ Trần Viễn thì tất cả đều vô dụng, Cố An Thành nghe được tiếng Liêu Sinh nói với mình: Tất cả những hình ảnh này đều được chiếu lại tù những chuyện xảy ra trong quá khứ, nó đã đã xảy ra, không chỉ cậu chẳng có khả năng nào thay đổi được mà ngay cả tôi cũng vậy."

Nhất thời Cố An Thành có cảm giác muốn tự bóp chết chính mình, nhưng anh chỉ có một loại ý thức chính là ý thức được Liêu Sinh đưa về quá khứ, thậm chí anh cũng không thể tránh khỏi những cảnh tượng làm cho anh đau lòng, tuy rằng anh luôn cưỡng bách Trần Viễn hết lần này đến lần khác làm những chuyện cậu muốn làm, nhưng Cố An Thành cảm thấy từ đầu đến cuối trong lòng cậu có anh vậy là đủ rồi.

Lúc này anh mới hối hận không thôi, nhưng mà chẳng có ích gì nữa.

Trần Viễn bị Giang Long tát thêm hai cái nữa, đã hoàn toàn mất đi năng lực chống cự, Giang Long mở khoá quần cậu ra sau đó thô bạo kéo quần của cậu và quần lót xuống dưới đầu gối, hắn ta cưỡng ép Trần Viễn nằm sấp xuống giường, sau đó kéo quần của mình ra, móc ra thứ dữ tợn xấu xí kia để xâm phạm Trần Viễn.

Cơ thể gầy gò của Trần Viễn lảo đảo bởi lực đẩy của hắn ta, rất nhiều lần Cố An Thành nghĩ cậu sẽ khóc và hét lên hoặc là âm thầm khóc rồi rơi lệ, nhưng lúc này Trần Viễn chẳng có phản ứng gì nữa cả, cậu để mặc cho Giang Long làm gì trên người mình thì làm, giống như một con rối không có ý thức chẳng thèm phản ứng lại chút nào.

Sau khi Giang Long phát tiết xong thì cũng cảm thấy nhàm chán, liền ném cậu ở trên giường rồi kéo quần rời đi, không lâu sau đó lại có người đi vào, nhìn dáng vẻ của người trên giường mà có chút không vui:"Chuyện này sao giống như anh mới chơi cậu ta xong vậy?"

Giọng nói của Giang Long vang lên:"Chơi xong thì không phải mày làm sẽ dễ dàng hơn à? Có muốn bao cao su không, năm tệ một cái."

Người đàn ông kia bĩu môi còn thầm thì kì kèo mặc cả, cuối cùng cũng đòi được giá 3 tệ một cái, Cố An Thành nhìn đến đây đã hận không thể đem những người này làm thịt hết, nhưng cái gì anh cũng không làm được, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn những cảnh tượng này cả một buổi tối, Trần Viễn cứ như một cái xác nằm ở trên giường, ngay cả tư thế cũng không hề thay đổi mà bị năm người đàn ông đó làm thịt.

Phân thân dưới của cậu đang chảy máu, máu chảy xuống đôi chân trắng nõn của cậu rồi rơi xuống giường, Trần Viễn không nhúc nhích cũng chẳng phản ứng gì, ý thức của Cố An Thành vô số lần muốn tới gần cậu muốn bảo vệ cậu, nhưng anh lại không làm được, anh cứ như vậy mà nhìn Trần Viễn sốt cao rồi hôn mê, cuối cùng ngay cả ý thức cũng trở nên mơ hồ mà nói mê sảng, Cố An Thành nghe cậu nói:"Tha thứ cho tớ..."

"An Thành, tớ không có phản bội cậu..."

"Tớ chờ cậu trở về..."

Cố An Thành chỉ có một ý thức, lại cảm nhận được trên mặt anh ươn ướt, anh hận chính mình không thể làm gì, hận chính minh đã bỏ lại Trần Viễn, anh hận không thể dùng một đao giết chính mình thay Trần Viễn chịu hết thảy những đau đơn này.

Nhưng sự thật rằng những chuyện này chẳng còn cách nào cứu vãn được nữa, Giang Long phát hiện Trần Viễn lúc hôn mê sau đó có gọi thế nào cũng không tỉnh lại, hắn ta bất đắc dĩ phải đưa cậu vào bệnh viện, bác sĩ bước đầu chẩn đoán thành ruột của cậu đã bị rách, cũng kèm theo triệu chứng xuất huyết dạ dày, cần phải phẫu thuật ngay lập tức, Giang Long hỏi cần bao nhiêu tiền để phẫu thuật, bác sĩ nói làm sao thì cũng phải có 20 ngàn vạn, sau đó Giang Long liền mang Trần Viễn ra bên ngoài bệnh viện, hắn ta và một người đàn ông tóc đỏ đi hai bên trái phải, người đàn ông tóc đỏ kia hỏi hắn ta: "Đại Long, tiểu tử này làm sao bây giờ? Nhìn cậu ta như sắp tắt thở đến nơi."

Giang Long đứng lại không kịp quyết định, trùng hợp lúc này có một chiếc xe đi ngang qua họ, Giang Long nhanh trí nghĩ ra một sáng kiến: "Này tao có rồi! Mau vứt cậu ta xuống đường rồi để người khác đụng đi!"

Trong đầu Giang Long tràn đầy đắc ý, đây là biện pháp vẹn cả đôi đường mà hắn ta có thể nghĩ ra: "Làm cho cậu ta bị người khác đụng, không chỉ có trị được vết thương, mà chúng ta còn nhận được tiền bồi thường, lời to rồi!"

Da đầu của người đàn ông trở nên tê dại, nhìn dáng vẻ của Trần Viễn một chút:"Có thể được không? Lỡ trực tiếp đụng chết rồi sao."

"Cậu ta không chết được đâu, tốc độ xe cũng không nhanh như vậy." Giang Long đem Trần Viễn vứt trên đất, nhìn một chút lại cảm thấy như vậy thì sẽ bị phát hiệm sớm, nên nhanh chóng kéo Trần Viễn ra ven đường, chỉ khối gạch trên mặt đất nói với tóc đỏ:"Mày lấy cái này đập vào đầu cậu ta rồi chân nữa, như vậy sẽ chân thật hơn."

"Thôi đi đập cậu ta làm gì?" Tóc đỏ cảm thấy để một người đang hôn mê bị xe cán là đã quá lắm rồi mà bây giờ còn lấy gạch đập, thế thì Trần Viễn có còn sống hay không chứ, dù sao cậu ta cũng là cháu trai của Trần Lương Bang:"Nếu cậu ta chết thật thì gặp rắc rối vói Bang ca đấy."

"Cậu ta mà lo cái gì! Cậu ta sớm đã không nghĩ đến chuyện nuôi tên này nữa rồi, một buổi tối tiếp năm người cũng bị người ta thối luôn rồi, kiếm được lời năm trăm tệ thôi mà phải ném 20 ngàn vạn, này không phải có bệnh à." Giang Long hùng hùng hổ đem Trần Viễn ném cho tóc đỏ, còng chính mình cúi người dùng gạch đập vào chân Trần Viễn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.