Sự Yêu Thương Của Tra Công

Chương 94



Một giấc ngủ này đã làm cho Cố An Thành mơ thấy mình và Trần Viễn đang cùng nhau đi nghỉ dưỡng ở trên đảo, trong giấc mơ Trần Viễn vẫn luôn đuổi theo hải âu chạy về hưởng biển, lúc này một cơn sóng thần kéo đến, Cố An Thành cuống quít muốn đi kéo Trần Viễn về, nhưng khoảng cách của hai người lại rất xa, Cố An Thành cứ trơ mắt nhìn Trần Viên bị cơn sóng cuốn trôi đi.

"Tiểu Viễn!"

Cố An Thành sợ đến mức trực tiếp bật dậy, sau khi bật dậy thì thấy Trần Viễn đang nằm ngủ say bên cạnh mình, Trần Viễn ngủ rất say, tuy rằng trước tình huống nguy cấp như vậy nhưng sự tin tưởng của cậu dành cho Cố An Thành là tuyệt đối cho nên chẳng có chút lo lắng nào, lúc này vẫn đang say giấc nồng như cũ.

Cố Vĩ Đông nghe thấy giọng nói liền mở cửa đi vào:"Tỉnh rồi?"

"Bố, Giang Long thế nào rồi?" Cố An Thành đã đem tính toán của mình nói trước với Cố Vĩ Đông, Cố Vĩ Đông cảm thấy cậu không dùng bất cứ thiết bị nào mà một mình tiếp cận tên côn đồ như thế thì rất nguy hiểm, lại không đồng ý với tính toán này của anh, cho nên Cố An Thành liền tự mình hành động.

Cũng may lần này tỉnh đã đưa xuống quyết định thực hiện vụ bắt giữ này, Cố Vĩ Đông liên lạc với tàu đang canh gác cải trang thành du thuyền, sau khi đang ra lệnh cho cảnh sát đặc nhiệm túc trực ở đó chờ lệnh thì máy bay của đám người Cố An Thành đã đến boong tàu, cũng may Giang Long không có ý thức về hàng hải nên không biết rõ phương hướng của thuyền, cho nên thuyền lái về Hải thành ngược lại hoàn toàn so với việc hắn ta tưởng rằng mình đã ra nước ngoài và chạy thoát.

Sau đó Giang Long lại bị Cố An Thành dẫn dắt cho rằng mình thật sự đã trốn ra nước ngoài có một cuộc sống hưởng lạc vui vẻ, cũng không thèm nghĩ lại gì mà cho rằng Cố An Thành là một người có năng lực, làm sao có ai mà để một cái tàu khách chở khách lại chở phạm nhân đang chạy trốn được, cũng may nhờ vào sự ngu ngốc này mới làm hắn ta sa lưới.

Từ lâu Giang Long này đã sớm trở thành một cái gai trong lòng của Cố An Thành, tuy rằng trong lòng anh biết rõ rằng sẽ không có chuyện gì xảy ra, nhưng anh vẫn không nhịn được mà hỏi Cố Vĩ Đông có bắt người thành công hay không.

Đương nhiên Cố Vĩ Đông không làm cho anh thất vọng:"Đã bắt lại nhốt vào ngục trông chừng rồi, ngày mai sẽ chuyển đế nhà tù số 8."

"Rất tốt." Cố An Thành không nhịn được mà khen bố mình một câu, làm cho Cố Vĩ Đông cảm thấy con trai mình có điều gì đó kỳ lạ, trong lòng ông có chút không yên tâm.

"An Thành, con biết quốc hữu quốc pháp, không thể sử dụng cho việc cá nhân được." Cố Vĩ Đông nhấn mạnh:"Đó là phạm tội."

Cố An Thành nở nụ cười: "Đương nhiên con biết mà, bố cứ yên tâm đi, con không làm gì phạm pháp cả."

Tất nhiên anh sẽ không đứng ở đầu sóng ngọn gió mà làm ra cuộc tập kích gì rồi, chỉ cần Giang Long ở trong ngục, muốn đánh chết hắn ta thì có hàng trăm cách khác nhau, điều mà Cố An Thành muốn bây giờ là làm sao cho những người đó vào cùng hắn ta.

Tóc đỏ, Ma Tiểu, còn có cả người chú Trần Lương Bang kia nữa.

Sắc mặt của Cố An Thành rất bình tĩnh, mà Cố Vĩ Đông là ai cơ chứ ông có thể nhìn thấy được sát ý từ trong biểu cảm của con trai mình, sự phát hiện này đã doạ cho cục trưởng Cố sợ hết hồn, lúc này Trần Viễn cũng tỉnh lại, cậu vừa tỉnh thì Cố An Thành liền khôi phục như bình thường, từ trong ra ngoài đều dịu dàng, anh ôm Trần Viễn vào trong lồng ngực: "Cậu có cảm thấy chỗ nào khó chịu không?"

"Không có, sao tớ lại ngủ vậy?" Trần Viễn chỉ biết là trước đó Cố An Thành ra hiệu cho cậu rằng đồ ăn có vấn đề, lại không biết ở trong đồ ăn có thuốc ngủ, Cố An Thành đem mọi chuyện từ trước đến sau kể lại cho cậu, cuối cùng lại sờ lên khoé miệng xanh tím của cậu.

"Tớ không sao." Trên cổ Trần Viễn toàn là những vết bầm tím do Giang Long gây ra, chỉ là so với một cái đầu đầy máu của Cố An Thành thì không là gì cả, sau khi hai người Cố An Thành ngủ tiếp đi Cố Vĩ Đông đã nhờ y tá đến xử lí một đầu đầy máu của Cố An Thành, cũng may là đúng như Cố An Thành nói không có vết thương, Trần Viễn cũng không bị thương gì, chẳng lẽ máu nhiều như vậy là của người tài xế sao?

Cố Vĩ Đông cũng đã gặp người tài xế kia, đầu của người tài xế bị va chạm nên vẫn còn hôn mê, nhưng cũng đâu thấy chỗ nào có máu đâu?

Trần Viễn cũng cảm thấy kỳ lạ giống ông, cậu đã tận mắt nhìn thấy Cố An Thành bị thương vết thương còn chảy máu nữa, cậu dùng tay chạm vào trán của Cố An Thành, tuy rằng vết máu trên trán của Cố An Thành vẫn chưa được lau sạch nhưng lại không có vết thương, Trần Viễn có chút mơ hồ:"An Thành..."

Cố An Thành nắm lấy tay cậu để lên trên ngực mình:"Trở về rồi hãy nói."

Cố An Thành nói như vậy Trần Viễn cũng không hỏi thêm nữa, sau khi hai người kiểm tra qua một lượt thì chỉ có Cố An Thành bị dập mô mềm ở cổ, cũng không nghiêm trọng cho lắm bác sĩ cho anh đeo nẹp cột sống cổ rồi cho họ về nhà.

Lần này Cố Vĩ Đông rất không yên tâm, còn phái hai viên cảnh sát đến ăn ở cùng bọn họ, Cố An Thành cũng không ý kiến gì vừa hay gần đây có rất nhiều chuyện, có người ở cùng Trần Viễn thì anh cũng yên tâm hơn.

Một lần đuổi bắt này đã tạo ra huyên náo rất lớn, trực tiếp trở thành chủ đề nóng hổi trên tin tức, tất cả tên trong báo đều là tin giả, nội dung cũng chỉ nói đơn giản là tù nhân trốn trại kèm theo hai con tin đi máy bay trực thăng muốn trốn ra nước ngoài, trên đường bị chặn lại hiện đã bắt được tội phạm.

Mặc dù không có người tên ngay cả những bức ảnh cũng rất mơ hồ, nhưng cô và chú của Cố An Thành đều biết được, bọn họ liền đến thăm hai người ngay, hai người không biết sự thật nên tưởng rằng hai đứa nhỏ nhà mình đi trên đường xui xẻo gặp phải tội phạm, lại không biết Giang Long đến vì bọn họ, cũng may không sao cả, thật ra nếu lúc đó Cố An Thành không leo lên chiếc taxi đó thì Giang Long nhất định sẽ chọn cách đánh ngất bọn họ rồi mang đi, hắn ta cũng không màn sống chết của hai người mà chỉ muốn giao dịch với Cố Vĩ Đông.

Nhưng cuối cùng kế hoạch của hắn ta đã thất bại, Cố An Thành chuẩn bị tìm thời gian nào đó đi thăm Giang Long một chút thôi.

Lúc Cận Nghiêu biết được chuyện này thì nẹp ở cổ của Cố An Thành đã được tháo ra, Cận Nghiêu cùng Lương Tiến đến thăm bọn họ thấy bọn họ đều không sao, lúc này mới yên tâm.

"Rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Cận Nghiêu cũng không tin bọn họ thực sự là như vậy, trên đường có nhiều người như vậy nhưng tại sao chỉ có hai người bọn họ bị bắt làm con tin?

"Hắn đến tìm chúng tôi, đoán chừng nếu không trốn thoát được thì cũng coi như là trả thù." Cố An Thành đem đầu đuôi mọi chuyện kể lại cho Cận Nghiêu, Cận Nghiêu nghe xong liền nhíu mày.

"Chỉ đem hắn vào đó làm sao đủ, những người kia thì sao? Bỏ qua?" Cận Nghiêu nhân lúc Trần Viễn không ở đây nói với Cố An Thành: "Nếu như hắn có người ở bên ngoài, thì lần sau ra tay lá gan của hắn sẽ lớn hơn."

"Có trách thì chỉ trách tôi chủ quan." Cố An Thành không nghĩ sự tốt bụng của mình lại để lại hậu quả này, nhưng cũng đâu có ai nghĩ đến việc Giang Long có bản lĩnh vượt ngục một lần rồi, mà sau đó tái sẽ không tái phạm đâu chứ.

"Cậu không thể để lại người của hắn được, cậu không muốn ra tay thì để tôi làm." Cận Nghiêu biết điều mà Cố An Thành lo lắng chính là người thân của Trần Viễn.

Nhưng không ngờ Cố An Thành lại nói rằng: "Tôi đã điều tra Trần Viễn cũng khoong phải là con nhà bọn họ, năm đó bố mẹ của cậu ấy đã mất trong một trận động đất khi đang làm việc ở nơi khác, ông nội Trần có mối quan hệ rất tốt với ông ruột của Trần Viễn, sau khi ông của Trần Viễn qua đời liền nhận nuôi cậu ấy, cho cậu ấy đổi thành tên Trần Viễn."

"Không trách..." Cận Nghiêu hỏi anh:"Vậy cậu đã nói mọi chuyện cho Trần Viễn chưa?"

"Trước tiên không nói, chờ sau này có cơ hội rồi nói cũng không muộn." Cố An Thành vẫn rất cảm kích ông nội Trần vì đã nuôi Tiểu Viễn của mình lớn lên, anh vẫn sẽ phụng dưỡng ông nội Trần giống như người thân trong gia đình mình, chỉ là Trần Lương Bang, anh sẽ không bỏ qua.

Sự hung bạo trên người của Cố An Thành rất mạnh, về điểm này thì mới nói vài câu thôi Cận Nghiêu đã phát hiện rồi, còn tưởng rằng cậu ta vì chuyện lần này nên mới như vậy, trước tiên khuyên cậu ta thu liễm lại một chút đừng để doạ đến Trần Viễn.

Cố An Thành đồng ý nhịn xuống mà sự thật chứng minh Cận Nghiêu đã lo lắng thừa rồi, Cố An Thành đối xử với Trần Viễn làm sao giống lúc ở với bọn họ được, không chỉ dịu dàng kiên nhẫn mà còn quan tâm chăm sóc hơn.

Cũng không lâu nữa sẽ đi học lại ở trên trường, Cố An Thành tranh thủ đến thăm tù nhân đang được giam ở nhà tù số 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.