Sửa Kiếp

Chương 4: Chương 4




Kim Quang Dao trở lại Kim Lân Đài liền nhiễm phong hàn sinh bệnh, Nhiếp Minh Quyết cũng bình tĩnh hơn rất nhiều, đi theo Lam Hi Thần đến thăm Kim Quang Dao vấn an hắn.
Kim Quang Dao có chút ngạc nhiên khi Nhiếp Minh Quyết đến, đang định vén chăn xuống giường, Lam Hi Thần ngăn lại: "A Dao mới khỏi phong hàn, tuyệt đối đừng để bị cảm lạnh nữa."
Nhiếp Minh Quyết vừa định nói chuyện, liền nghe có người đẩy cửa, là nha hoàn đưa chén thuốc tới.

Nha hoàn vừa thấy Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết, hoảng sợ vội vàng hành lễ.
"Để chén thuốc lên bàn là được, ta giúp Kim công tử uống." Lam Hi Thần nói với nha hoàn.

Nha hoàn đáp "Vâng" một tiếng, đặt chén thuốc xuống liền vội vã lui ra.
Nhiếp Minh Quyết trầm mặc nhìn Lam Hi Thần đút Kim Quang Dao uống xong thuốc mới nói một câu "Tam đệ nghỉ ngơi cho tốt" liền ra khỏi phòng.

Lam Hi Thần thấy Nhiếp Minh Quyết đi ra ngoài, liền lấy trong tay áo ra một lọ thuốc: "A Dao, đây là nhị ca nhờ thúc phụ lấy được.

Mấy ngày gần đây A Dao thân thể suy yếu, thuốc này giúp bổ khí dưỡng huyết an thần, đệ cất đi."
Kim Quang Dao biết đây là đan dược của Vân Thâm Bất Tri Xứ, muốn kiếm cớ không nhận, nhưng thấy vẻ mặt Lam Hi Thần không cho phép cự tuyệt, bèn ngoan ngoãn nhận lấy cất dưới gối đầu.
"Đại ca hôm sau bình tĩnh lại, biết mình xúc động, lại ngại mặt mũi, nên mới không nói lời nào." Lam Hi Thần duỗi tay nắm lấy bàn tay lạnh lẽo của Kim Quang Dao bỏ vào trong chăn.
Kim Quang Dao gật gật đầu.

Chỉ chốc lát sau, Nhiếp Minh Quyết lại vào nhà, sắc mặt không còn cứng đờ như lúc mới tới.

Lam Hi Thần vỗ nhẹ tay Kim Quang Dao trấn an hắn đừng sợ liền ra khỏi phòng một chuyến, rõ ràng là để lại không gian cho bọn họ nói chuyện.
"Nghe nói Kim Quang Thiện đưa Tiết Dương ra khỏi Kim Lân Đài?" Nhiếp Minh Quyết nói thẳng, cũng không muốn nhiều lời vô nghĩa với Kim Quang Dao: "Hơn nữa còn là ngươi đưa ra?"
Kim Quang Dao không vội trả lời, Nhiếp Minh Quyết tiếp tục nói: "Kim Quang Thiện đã lấy được người, đâu thể dễ dàng nhả ra.

Hẳn là ngươi tốn không ít tinh lực và thời gian."
"Những chuyện trước kia ta không so đo nữa, về phần lần trước ta nổi nóng...!Nhiếp Minh Quyết ta, vẫn phải xin lỗi tam đệ." Nhiếp Minh Quyết nói xong khẽ nhíu mày: "Nhưng nếu sau này ngươi tái phạm việc thương thiên hại lý, ta tuyệt đối không buông tha."
Kim Quang Dao nhẹ giọng ừ một tiếng, đôi mắt hơi khép lại chợt lóe qua một tia giảo hoạt.


Hắn cũng không muốn cho Nhiếp Minh Quyết biết, Tiết Dương quả thật đã rời Kim Lân Đài, nhưng nơi Tiết Dương sẽ đến là Luyện Thi Tràng để nghiên cứu luyện chế Âm Hổ Phù.
Lam Hi Thần và Nhiếp Minh Quyết ở lại Kim gia một đêm, hôm sau Nhiếp Minh Quyết lấy cớ có chuyện quan trọng trong người trở về Bất Tịnh Thế, Lam Hi Thần vốn định làm bạn với Kim Quang Dao thêm mấy ngày, đệ tử Vân Thâm Bất Tri Xứ lại tới báo cho y có chuyện quan trọng cần về, Lam Hi Thần đành phải quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ.
Kim Quang Dao dựa vào đệm chăn, lấy dưới gối ra bình đan dược Lam Hi Thần cho hắn, ăn vào ba viên liền cầm thư tịch đang đặt một bên lật xem.
Bên cửa sổ chim chóc ríu rít không ngừng, ánh mặt trời xuyên qua cửa sổ chiếu vào giường, Kim Quang Dao cảm giác mình đọc sách có chút mệt rã rời, đang định buông sách nghỉ ngơi một hồi, cửa phòng vang lên tiếng gõ nhẹ, tiếp theo cửa nhẹ nhàng đẩy ra.
"Tiểu thúc, đệ dậy rồi." Giọng nói dịu dàng của Giang Yếm Ly vang lên: "Vừa lúc còn nóng, ăn hết bát canh này đi."
"Tẩu tử." Kim Quang Dao thấy Giang Yếm Ly đã lớn bụng còn đích thân bưng một bát canh củ sen xương sườn còn bốc khói, trong lòng ấm áp lại lo lắng cho tình trạng của Giang Yếm Ly: "Tẩu tử đang mang thai, hà tất phiền toái như thế..."
"Tiểu thúc mấy ngày liền sinh bệnh, cả người gầy ốm đi không ít, ta làm ít canh củ sen xương sườn cho tiểu thúc tẩm bổ, đệ nếm thử đi?" Giang Yếm Ly kéo một cái ghế ngồi xuống bên mép giường Kim Quang Dao.
Kim Quang Dao cầm lấy thìa húp một ngụm, gật gật đầu: "Tẩu tử nấu canh lúc nào cũng ngon như vậy."
Giang Yếm Ly cười nói: "Ta nấu vẫn còn nhiều, nếu tiểu thúc không chê, ta đi múc thêm."
Kim Quang Dao vội vàng xua tay, nhìn chằm chằm bụng Giang Yếm Ly đã tròn trịa: "Tẩu tử cho người đưa tới là được rồi.

Bây giờ tẩu tử sắp lâm bồn, phải cẩn thận chút mới đúng."
Giang Yếm Ly biết Kim Quang Dao cũng giống như Kim Tử Hiên đều lo lắng cho nàng, cười gật gật đầu, lại cúi đầu khẽ vuốt bụng tròn tròn của mình một chút: "Không có việc gì, đứa nhỏ này rất ngoan, chưa thấy nó đá ta bao giờ."

Giang Yếm Ly như lại nghĩ đến cái gì, mắt cong cong: "Có điều đôi khi cũng rất nghịch ngợm, cha nó vừa dán tai lên bụng nghe, đứa nhỏ này sẽ đá một chân vào mặt cha nó." Kim Quang Dao nhìn bụng to của Giang Yếm Ly, phảng phất thấy được nhiều năm về sau, Kim Lăng lớn lên khí phách hăng hái, bảy phần giống Kim Tử Hiên, ánh mắt mềm mại.
"Đứa trẻ này, sẽ là một cậu bé hiểu chuyện."
"Ta cũng cảm thấy sẽ là con trai." Giang Yếm Ly nói đột nhiên nhẹ a một tiếng: "Tiểu thúc, đệ xem, đứa bé động này."
Kim Quang Dao được Giang Yếm Ly cho phép, tay phải dán lên bụng Giang Yếm Ly hơi hơi nhúc nhích.

Kim Quang Dao nhìn ánh mắt Giang Yếm Ly dịu dàng nhìn xuống bụng, cảm giác mũi mình chua xót.
Hắn còn nhớ rất rõ, Kim Lăng sinh ra vừa đầy tháng, Kim Tử Hiên vì Ngụy Vô Tiện mất khống chế mà gặp nạn, Giang Yếm Ly đau buồn đổ bệnh, sau đó không lâu cũng ra đi, bỏ lại Kim Lăng cho hắn và Giang Trừng thay phiên nuôi nấng lớn lên.
"Quân tử như lan..." Trong mắt Kim Quang Dao lập loè ánh nước, lẩm bẩm tự nói: "Nó sẽ là một người đầy khát vọng...".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.