Sửa Kiếp

Chương 44: Chương 44




Kim Quang Dao theo Ngụy Vô Tiện tới chỗ đất trồng rau, quả nhiên thấy một nam tử trẻ tuổi mặc quần áo màu nâu đen.

Nam tử có dung mạo bình thường, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác thanh tú phong nhã.
"Kim tiền bối." Kim Quang Dao đi qua hành lễ với nam tử.

Nam tử thấy Kim Quang Dao đến, cong cong mặt mày: "Xem ra ngươi chính là hậu sinh Kim gia đã ngăn cản Thừa Yến, Kim Quang Dao."
Kim Trạch Húc sống lại trong thân xác một người trẻ tuổi hoàn toàn nhờ vào Ngụy Vô Tiện sử dụng cấm thuật, tuy bộ dáng tuổi trẻ lại lộ ra khí tức thành thục ổn trọng: "Ngọn nguồn sự tình ta cũng nghe Ngụy công tử nói rồi, sau khi trở về ta phải dạy dỗ lại y mới được."
"Kim tiền bối." Kim Quang Dao nhìn Kim Trạch Húc: "Có một số việc, khó có thể định luận là đúng hay sai..."
"Trong Xạ Nhật Chi Chinh có rất nhiều." Kim Trạch Húc khoanh tay nhìn mảnh đất trồng đầy cải trắng, thời tiết này, những mẩu củ cải vừa mới nhú từ trong đất ra: "Nhưng người Lam gia khăng khăng điên cuồng, ta vẫn phải xoa dịu y một phen."
Kim Quang Dao và Kim Trạch Húc hàn huyên vài việc, Lam Hi Thần cùng Ngụy Vô Tiện đứng ở khá xa nhìn tình huống bên kia, Kim Lăng đã sớm bị Ngụy Vô Tiện đẩy cho một cậu bé tầm tuổi mình tên Ôn Uyển chơi chung.
Ngụy Vô Tiện nhìn ánh mắt chăm chú của Lam Hi Thần, trong lòng cười trộm: "Trạch Vu Quân, lần trước nói với ngài việc bổ hồn cho Liễm Phương Tôn...!Gần đây Kim Tử Hiên có giới thiệu đối tượng cho Liễm Phương Tôn phải không?"
Lam Hi Thần thở dài một hơi: "Ừ, có điều sau này sẽ không nữa." Ngụy Vô Tiện còn chưa hỏi nguyên nhân đã nghe Lam Hi Thần chậm rãi nói: "Ta cùng với A Dao, hiện tại là đối tượng song tu."

Ngụy Vô Tiện dám cá mười bình Thiên Tử Tiếu, việc Trạch Vu Quân và Liễm Phương Tôn song tu chỉ còn là vấn đề sớm hay muộn, nhưng hắn vẫn nhịn không được tò mò: "Liễm Phương Tôn rốt cuộc thông suốt rồi? Hai người bày tỏ tâm ý với nhau lúc nào vậy? Sao Kim Tử Hiên không nói?"
Lam Hi Thần nhìn Ngụy Vô Tiện, Ngụy Vô Tiện đắc ý cười nói: "Liễm Phương Tôn chôn giấu tâm sự rất sâu, nhưng người đứng xem chúng ta vẫn cảm giác được hắn dành cho Trạch Vu Quân tình cảm không bình thường.

Việc bổ hồn chẳng phải hắn vẫn luôn không muốn Trạch Vu Quân biết quá nhiều, sợ Trạch Vu Quân lo lắng đó sao!"
"Hắn quá coi trọng Trạch Vu Quân, ngay cả Tiết Dương có khi cũng nhìn không nổi, thậm chí nói hắn có thể vì Trạch Vu Quân mà từ bỏ cả sinh mệnh cũng có khả năng.

Có điều hồn phách của hắn hiện giờ đang ở trạng thái không ổn định, Trạch Vu Quân nên giám sát kỹ Liễm Phương Tôn, cố gắng tạm thời đừng để hắn sử dụng linh lực, bằng không có khả năng sẽ nứt hồn lần nữa."
"Hiện tại Trạch Vu Quân và Liễm Phương Tôn là đạo lữ, nói vậy song tu trợ giúp Liễm Phương Tôn...!Ừm, hẳn là có thể nhanh chóng ổn định hồn phách, cũng có thể mau chóng bổ hồn." Ngụy Vô Tiện nghĩ đến cái gì, nhướng mày với Lam Hi Thần, hạ thật thấp giọng xuống: "Trạch Vu Quân, chuyện kia...!ngài biết nhiều không?"
Lam Hi Thần nháy mắt liền hiểu ý Ngụy Vô Tiện, lại lập tức nghĩ đến quyển sách tranh Nhiếp Hoài Tang đưa cho y: "Chỉ biết một chút...!nhưng còn chưa thực tiễn..." Nói, vành tai đỏ lên: "Ngụy công tử, chúng ta vẫn nên nói chính sự đi."
"Chuyện ở trấn Thụ Lai kỳ thật còn có điểm đáng ngờ, cần điều tra thêm.

Nếu hồn phách của La Sầu thật sự bị ăn mất, vậy tà vật kia đâu?" Ngụy Vô Tiện sờ sờ cằm tự hỏi: "Tuy hiện giờ Lam Thừa Yến đã thu tay lại, nhưng cũng không thể hoàn toàn bảo đảm không có tà vật khác quấy phá."
Kim Quang Dao và Kim Trạch Húc nói chuyện xong, Kim Trạch Húc liền đi theo Kim Quang Dao cùng Lam Hi Thần đến Thượng Hương Cư của Lam Thừa Yến tại trấn La Ân, Kim Lăng tạm thời trước giao cho Ngụy Vô Tiện chăm.
Ngụy Vô Tiện rất vui lòng: "Nhưng nếu cữu cữu Giang Trừng tới tìm Kim Lăng, ta cứ nói là tiểu thúc Liễm Phương Tôn ngươi ném nó cho ta."
Từ sau khi Giang Trừng và Ngụy Vô Tiện náo loạn với nhau xong, hắn kiểu gì cũng không chịu tự mình dẫn Kim Lăng tới chỗ Ngụy Vô Tiện chơi, Kim Quang Dao thỉnh thoảng đưa Kim Lăng tới đây còn bị Giang Trừng lải nhải nói Ngụy Vô Tiện sẽ dạy hư thằng bé.
"Yên tâm đi, tẩu tử đang chuẩn bị an bài xem mắt cho Giang tông chủ rồi." Kim Quang Dao hiểu ý cười.

Ngụy Vô Tiện vừa nghe kinh ngạc đến há mồm, lại vui sướng cười to ra tiếng trên nỗi đau của người khác.
Thân thể này của Kim Trạch Húc cũng có tu vi không quá tệ, tự ngự kiếm không thành vấn đề.
Dưới sự khăng khăng của Lam Hi Thần, Kim Quang Dao đành phải thỏa hiệp không tự ngự kiếm, ôm vai Lam Hi Thần chuẩn bị đứng vững, đã bị Lam Hi Thần kéo ra đằng trước sau đó ôm sát lấy.

Kim Quang Dao cảm giác trên mặt nóng lên, dù sao vẫn còn một trưởng bối đang nhìn, muốn buông lỏng ta Lam Hi Thần ra, lại nghe Lam Hi Thần nói: "Thân thể A Dao thường không ổn định, thế này nhị ca dễ phát hiện hơn."

Nhìn thân thể nhỏ yếu của Kim Quang Dao, Kim Trạch Húc cũng đồng ý với Lam Hi Thần: "Kim tiểu bối chớ nên miễn cưỡng thì hơn." Kim Quang Dao đành phải ngoan ngoãn để Lam Hi Thần ôm.

Lam Hi Thần đẩy nhanh tốc độ ngự kiếm đến trấn La Ân, sợ Kim Quang Dao nhiễm lạnh còn dùng linh lực giúp hắn chắn gió.
Tới rừng cây ngoài "Thượng Hương Cư", không biết Lam Thừa Yến đã xóa trận pháp từ khi nào, đám người Kim Quang Dao thuận lợi tìm được Thượng Hương Cư.
Nhưng mà bọn họ vừa đến gần, cửa Thượng Hương Cư đột ngột mở toang, tiếp theo Lam Thừa Yến mặc gia bào Lam gia, tay cầm trường kiếm bước ra, trông thấy họ cũng ngẩn người.
"Lam tiền bối." Lam Hi Thần mở miệng trước, sau đó chắp tay hành lễ với Lam Thừa Yến, Kim Quang Dao đứng phía sau Lam Hi Thần cũng chắp tay với y: "Trạch Khê đạo nhân, đã lâu không gặp."
Lam Thừa Yến hơi hơi gật đầu, sau đó nhìn về phía Kim Trạch Húc đứng yên một bên, tuy gương mặt xa lạ nhưng vẫn mang đến cho y cảm giác quen thuộc vô cùng.

Y chần chờ một chút: "...!Trạch Húc?"
"Thừa Yến, đã lâu không thấy." Kim Trạch Húc cười mở miệng.
Thân mình Lam Thừa Yến khẽ run rẩy, nhưng sắc mặt không thay đổi, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa Kim Quang Dao và Kim Trạch Húc: "Làm sao ta có thể tin hắn chính là Trạch Húc?"
Kim Trạch Húc cúi đầu cười một tiếng, lại giương mắt nhìn Lam Thừa Yến: "Ngươi hẳn còn nhớ con gà con ta tặng cho ngươi lúc chúng ta ở Vân Thâm Bất Tri Xứ chứ?"
Thần sắc Lam Thừa Yến khẽ động, nhưng nghĩ lại ký ức này dường như Kim Quang Dao đã từng thấy, cũng chỉ chậm rãi chuyển tầm mắt nhìn chằm chằm Kim Trạch Húc.
"Trên mông ngươi còn có một nốt...!Ứm!" Kim Trạch Húc chưa nói xong đã bị Lam Thừa Yến chạy tới bịt kín miệng.
Lam Thừa Yến cúi xuống nhìn Kim Trạch Húc lùn hơn mình một cái đầu, có chút tiếc nuối: "Chuyện này đừng cho người ngoài biết, đêm nay chúng ta nói tiếp.


Được chứ, Trạch Húc?" Kim Trạch Húc cười tủm tỉm gật gật đầu, Lam Thừa Yến mới buông tay ra.
Kim Trạch Húc như nháy mắt trở thành chủ nhân của Thượng Hương Cư, mời Kim Quang Dao và Lam Hi Thần vào nhà nghỉ ngơi uống trà.

Nhìn Lam Hi Thần chậm rãi ngồi xuống, Lam Thừa Yến hơi nheo mắt đánh giá y: "Ngọc nát khai kiếp, lúc sau tất sẽ có nguy hiểm lan tràn.

Trạch Vu Quân, ngọc thạch đã nát không nên mang trên người."
Lam Hi Thần thất thần.

Kim Quang Dao nhìn về phía y, Lam Hi Thần khe khẽ thở dài, sau đó lấy trong tay áo ra một vật được gói bằng khăn tay.

Mở ra xem, là tầm ngọc lệnh thông hành lúc ấy bị Kim Quang Dao trả lại, hiện giờ đã vỡ nát..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.