Sức Mạnh Siêu Nhiên

Chương 30: Kẻ Thù Bất Ngờ



Trường Vũ cùng Văn Trí di chuyển dọc theo hành lang, không gập bất kì trở ngại nào để đến được nơi họ muốn đến, đoàn tàu điện ngầm của Boss. Nói là phương tiện bí mật nhưng nó chỉ là một toa tàu chạy điện nhỏ nằm trên đường rây, bên bên trái phải là hai lối đi thông về hai nơi khác nhau mà theo sự xâm nhập của Trường Vũ, bên trái dẫn thẳng đến bên dưới của thị trấn Ngọc Dương, bên phải thì nối thẳng ra phía sân bay cá nhân của Boss nằm trong thành phố Nin giáp với biển.

CẠCH

Cánh cửa của chiếc tàu điện nhanh chóng mở ra, ánh sáng bên trong cũng chậm rãi được khởi động.

Bước vào bên trong con tàu, được bố trí ghế sa lông, tủ lạnh, một chiếc bàn gỗ nhỏ, ở giữa là một bàn điều khiển với vài nút bấm đơn giản là chạy, dừng, qua trái và qua phải.

"Giờ chúng ta làm gì?" Văn Trí hỏi

"Chúng ta đợi" Trường Vũ nói xong nhắm mắt lại, châm chú quan sát hai bóng người thông qua camera mà cậu đang khống chế trong kho hàng này.

[HỆ THỐNG MÁY PHÁT ĐIỆN – TỰ HỦY 80%]

[HỆ THỐNG DI CHUYỂN NGẦM – ĐANG XÂM NHẬP 65%]

-------------------------------

Ngọc Hân cùng Văn Hùng dễ dàng băng qua kho hàng hỗn loạn vì tụi quái bên ngoài, tiến vào trong hành lang dẫn thẳng xuống tầng hầm giam giữ nô lệ.

Rất may là tên Boss này vốn chẳng tin tưởng kẻ nào, hầu hết bọn thuộc hạ đều tập trung ở kho hàng này, đang nháo nhào lên thuyền hàng mà thoát khỏi tụi quái vật đang tràn vào thành phố. Thành ra chẳng có ai dư hơi mà quan tâm đến hai thân ảnh đang lụi cụi tra chìa vào ổ khóa.

CẠCH...KÉT

Chiếc ổ khóa lớn bật mở khi Văn Hùng tra chìa vào, cánh cửa bật mở. Bầu không khí bên dưới nhanh chóng im bật, những con người dưới này vẫn chưa hề hay biết gì về sự hỗn loạn của thế giới bên ngoài.

"Chạy đi, tìm cách mà lên tàu, thành phố này sắp bị tấn công rồi" Ngọc Hân mở ra từng chiếc lồng sắt giam giữ theo sự chỉ dẫn của Văn Hùng, cậu nói với người bên trong vẫn đang sợ hãi mà nhìn cánh cửa mở ra, không biết nên làm gì.

Đến khi biết cậu đến giải cứu họ, tầng hầm nháy mắt vang vọng tiếng la hết kêu cứu. Những người đã thoát thì nhanh chóng chạy về phía lối đi lên trên, một số người thì cúi đầu cảm tạ Ngọc Hân, một số ít thì nhận ra Văn Hùng, kẻ đã lừa họ đến đây mà mưu toan xông vào báo thù. Nhưng chiếc họng súng của Ngọc Hân thì tự do vẫn quan trọng hơn, lần lượt, họ nối đuôi nhau, chen chúc chạy ra bên ngoài kho hàng theo lối hành lang.

Sự việc sau đó thì Ngọc Hân cùng Văn Hùng không thể quản tiếp nữa, những người thoát ra có lẽ sẻ bị tụi quái vật ăn thịt, nhưng sẻ tốt hơn việc bị nhốt chờ chết trong cái nơi tối tâm bẩn thỉu này.

Đến lồng sắt cuối cùng, một thân ảnh nhỏ bé đang ngồi ôm đầu gối, lưng dựa sát vào tường, đôi mắt vô định nhìn hai người họ. Chính là đứa bé mà họ đã gặp trong căn phòng của con bé tiểu thư trước, đã tận mắt nhìn thấy cái chết thê thảm của mẹ nó. Trông thằng bé dơ hầy, vết bầm tím khắp người, những con gián cùng chuột đang chui qua lại quanh người mà nó chẳng thèm bận tâm.

Văn Hùng là người ấn tượng sâu sắc nhất, thằng nhóc chỉ cỡ em cậu nhưng nhìn nó xem. Khác với sự tinh nghịch cứng đầu của Văn Trí, trong đôi mắt của đứa bé này chỉ có một nỗi câm thù vô cùng sâu sắc. Mà cậu lại là người góp phần vào sự việc đau thương này, hai mẹ con này vốn là người của một thành phố khác, họ theo đoàn lữ hành muốn băng qua sa mạc đến thành phố Nin này, rồi sẻ theo thuyền đến những vùng đất tốt hơn để lập nghiệp. Chỉ tiếc thay họ đã gặp cậu, toàn bộ người trong đoàn đó nhanh chóng bị cậu dẫn dụ về đây, trở thành món mồi ngon cho tụi buôn người nơi này.

"Đi nào, anh đưa em ra khỏi đây" Ngọc Hân bước vào bên trong, vươn ra bàn tay của mình với em ấy.

Đáp lại hành động của Ngọc Hân là ánh mắt nhìn chầm chầm của thằng nhóc.

"Đừng sợ, tụi anh sẻ đưa em ra khỏi đây, em còn...còn người thân nào ngoài mẹ không?" Ngọc Hân ấp úng nói khi hình ảnh người mẹ thằng nhọc lúc trước gợi lại trong cậu

Thằng nhóc lắc đầu

"Mang nó theo nhé, nó sẻ không thể sống sót nếu một mình" Ngọc Hân quay sang hỏi Văn Hùng

"Tùy ý cậu" Văn Hùng đáp

"Em đứng dậy được chứ?" Ngọc Hân cúi người đuổi đi mớ gián cùng chuột xung quanh thằng bé, cười tươi nói

Thằng nhóc chậm rãi đứng dậy, vươn đôi tay gầy mảnh khảnh của nó bám lấy bàn tay Ngọc Hân.

"Đi nào, Trường Vũ đang chờ chúng ta đấy" Ngọc Hân nói

Cả ba người di chuyển nhanh về lại hàng lang phía bên kia của kho hàng, hướng đến lối vào bí mật mà ban nãy Trường Vũ nói

"Vai ổn chứ" Ngọc Hân hỏi Văn Hùng

Vai Văn Hùng lúc này đã được băng lại bằng dụng cụ y tế lấy được khi hai người đi vào một căn phòng. Thậm chí Ngọc Hân còn dùng nhíp mà đâm vào thịt Văn Hùng, gấp ra viên đạn bên trong khi quan sát biểu cảm đau đớn nhưng kìm nén không phát ra âm thanh của người kia.

"Ừ, không chảy máu nữa" Văn Hùng đáp, sau đó nhỏ giọng nói: "Xin lỗi cậu"

"Hử?" Ngọc Hân thắc mắc nhìn

"Xin lỗi vì đã lừa cậu và Vũ, khiến hai người lưu lạc đến tình cảnh này. Anh cũng xin lỗi em nhé nhóc, anh không ngờ việc làm của mình lại gây ra hậu quả khủng khiếp đến vậy" Câu sau cậu nói với đứa nhóc đang nắm tay Ngọc Hân, thằng nhóc đưa mắt nhìn cậu nhưng không đáp lại

Có một ý trong lời nói là không thật, anh biết rõ họ sẻ bị bán đi, biết rõ họ sẻ trở thành lao động cho các địa điểm bất hợp pháp. Nhưng điều anh không ngờ là họ lại bị hành hạ, bị tra tấn cả về tinh thần lẫn thể xác như vậy. Cái hình ảnh khi con bé kia giẫm đạp lên người phụ nữ đó quá sức khủng khiếp với cậu, khiến cậu càng cảm thấy ân hận hơn về những gì mình đã làm trong từng ấy thời gian qua.

ẦM...ẦM...

Âm thanh thứ gì đó đổ xuống vang vọng, khiến nền đất dưới chân họ cũng run lên theo.

"Nó từ phía ngoài, xem ra cổng nhiều khả năng bị tấn công rồi. Nhanh lên" Văn Hùng nói, vội tăng thêm tốc độ chạy về trước

Cả ba người rẽ qua một khúc cua thì bất ngờ, một bóng ảnh lao vụt đến va trúng Văn Hùng đi đằng trước, Ngọc Hân giơ lên khẩu súng chĩa thẳng về kẻ lao đến đó. Xém chút cậu đã bóp cò nếu không kịp nhìn rõ đó là ai:

"Văn Trí" Văn Hùng la lên khi em mình đột nhiên núp sau cánh cửa lao đến họ

"Hai anh đây rồi, nhanh...nhanh lên..." Văn Trí ngồi nấp ở nơi này đã được một lúc, cậu không dám chạy ra ngoài vì sợ đụng mặt kẻ khác, sẻ gây thêm phiền toái cho họ.

-----------------------------------------

Một giờ trước

Trường Vũ nhắm mắt lại, quan sát tình cảnh bên ngoài cánh cổng của kho hàng, một vài người trong thành phố đang chạy xe về phía cổng, nói chuyện với người bên trong, mong được rời khỏi đây bằng co thuyền chở hàng đang đậu.

Cậu kết nối xa hơn với những camera cá nhân trong thành phố, tụi quái đã leo lên đến thành tường mà nhảy vào bên trong, đuổi theo cắn xé bất cứ ai ở gần chúng, số lượng ngày càng nhiều. Còn cánh cổng thì đang bị móp vào bên trong. Bức tường cùng cánh cổng này căn bản chỉ là để ngăn chặn cát cùng gió sa mạc nên không thể chịu nổi sự công kích của ngoại lực như vậy.

Nhưng khiến cậu quan tâm hơn là trên bầu trời, những sinh vật bay có hình dạng giống chim nhưng lại mang cánh dơi, tổng thể trông như khủng long bay tiền sử, khác biệt là chúng có tới tận hai chiếc đầu nối trên chiếc cổ nhỏ bé kia, bên trong còn thỉnh thoảng xẹt ra tia lửa bắn xuống mặt đất bên dưới.

Từng chiếc thuyền ngoài bến cảng, trực thăng cá nhân trên nóc những tòa nhà lần lượt di chuyển, đưa những kẻ lắm tiền hay những người may mắn rời đi. Nhưng những kẻ tìm kiếm lối thoát trên bầu trời lại gặp phải sự tấn công của lũ chim 2 đầu kia, chúng bu lại đu bám phía dưới máy bay, một số con không sợ chết mà lao thẳng vào cánh quạt, chị chém nát thành nhiều mảnh vụn. Sự quấy phá này khiến một vài chiếc trực thăng đang bay kia gặp trục trặc và rơi thẳng xuống dưới.

Dưới mặt đất, trên đường phố đầy rẩy người cùng quái chạy hỗn loạn khắp mọi hướng, người la hét cấm đầu chạy trong vô định, kẻ lại cầm lên vũ khí, chiến đấu cùng lũ quái vật đang xông tới.

Âm thanh hỗn loạn cùng tiếng cháy nổ vang vọng trong bầu không khí nóng bức của sa mạc, biến cả thành phố Nin thành một chiến trường kinh khủng.

"Mấy người là ai?" Giọng hét của Văn Trí đột ngột vang lên kéo tâm trí cậu thoát khỏi mớ camera bên ngoài thành phố

Trường Vũ mở mắt ra, do ỷ lại vào nơi bí mật này nên cậu không thèm đóng cửa của tàu điện, chỉ quan sát camera lối ra vào bên ngoài hành lang. Giờ nhìn thấy 3 thân ảnh quen thuộc đang đứng trước mặt mình mới khiến cậu nhận ra một khả năng khác. Lối ra mà cậu dùng, nó không phải là lối duy nhất nối đến nơi này.

"Bọn mày làm gì ở đây hả?" Một giọng nữ non nớt nhưng chanh chua vang lên

Con bé tiểu thư, con gái của Boss đang mặc trên người một chiếc đầm công chúa trắng tinh, cùng hai tên cận vệ đang đứng chình ình ngay cửa tàu điện nhìn vào tụi nó quát lên.

[CỬA TÀU ĐIỆN – ĐANG ĐÓNG]

"Giữ cửa lại!" Con bé ra lệnh khi hai cánh cửa hai bên tự đóng lại theo lệnh của Trường Vũ

Hai tên to con giữ lấy hai bên cửa, đẩy chúng văng ra hai bên lại một cách dễ dàng. Phương tiện này vốn chỉ được thiết kế đơn giản để di chuyển nên không thể đòi hỏi tính mạnh mẽ hay lợi hại gì được.

Trường Vũ đứng dậy khỏi ghế đang ngồi, Văn Trí đứng sát cậu, giương mắt nhìn con bé khó ưa trước mắt lúc này.

"Ném tụi nó ra bên ngoài!" Con bé chỉ tay ra lệnh với hai tên thuộc hạ

"Buông ra, buông ra" Văn Trí giẫy giụa nhưng không thành khi hai tên to lớn như hộ pháp đi vào bên trong tàu điện, tóm lấy nó cùng Văn Trí lôi mạnh ra hàng lang phía ngoài tàu điện.

"Ta nhận ra ngươi, tên cướp xe, sao ngươi lại ở đây hả?" Con bé tiến đến đứng trước mặt Trường Vũ, hất lên bộ dáng cao ngạo hỏi cậu

Trường Vũ giương mắt nhìn không trả lời, nhưng Văn Trí lại không hề biết mấy người trước mặt là ai, nó hùng hổ đứng dậy nói:

"Bọn tôi đợi anh hai với anh Hân, rồi sẻ dùng thứ này đi khỏi đây. Mấy người không được giành như vậy"

Văn Trí không biết rõ mọi chuyện, cậu chỉ biết bọn cậu là người đến trước thì được quyền sử dụng phương tiện này.

CHÁT

"Hỗn láo, ai cho thằng oắt như mày lên tiếng hả?" Con bé tiểu thư vươn tay tát một phát hết sức vào mặt Văn Trí khiến cậu thoáng ngớ ra vì bất ngờ.

Cậu lăn lộn từ nhỏ đến lớn, bị vô số những tên lính của thị trấn Ngọc Dương đánh đấm nhưng bị tát bởi một con bé chạc tuổi cậu lại là lần đầu tiên.

"Mày dám đánh tao" Văn Trí lấy lại thần trí sau vài giây ngẩn ngơ, mặt cậu đỏ lên vì tức giận, lao thẳng về con bé muốn đánh trả.

BỐP...ẦM...

Nhưng hai tên thuộc hạ kia không phải đứng làm kiểng cho đẹp, một trong hai tên đấm mạnh vào nhóc khiến cậu văng đập vào bức tường phía sau.

"Hừ, yếu mà đòi ra gió"

Trường Vũ im lặng này giờ, cậu quan sát, tìm kiếm cơ hội giành phần thắng và cậu đã tìm được.

[ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG – TỰ NỔ]

[ĐIỆN THOẠI DI ĐỘNG – TỰ NỔ]

Hai chiếc điện thoại trong túi quần trước của hai tên thuộc hạ đột nhiên nóng lên rồi cháy xém vào da thịt chúng.

"Cái quái gì?"

"Nóng quá, nóng quá"

Hai tên hoảng hốt móc ra chiếc điện thoại đang giở chứng của mình, ném mạnh chúng xuống nền đất, hai chiếc điện thoại lúc này đã ám một màu đen trên thân, ánh lửa nho nhỏ bốc lên.

"Đi" Tranh thủ lúc này, Trường Vũ bật người tóm lấy cánh tay Văn Trí lao về phía lối đi dẫn ra ngoài hành lang.

Văn Trí cũng đang ngạc nhiên ngó hai chiếc điện thoại nhưng cậu nhanh chóng chạy theo bước chân người phía trước, lao vào bên trong lối ra bên ngoài.

"Bắt lấy chúng!" Giọng con bé hét lên sau lưng

Hai tên thuộc hạ cũng đã nhận ra, chúng lao nhanh đuổi theo.

[HỆ THỐNG MÁY PHÁT ĐIỆN – TỰ HỦY 75% à KHỞI ĐỘNG TIẾN TRÌNH TỰ HỦY TRONG 2 GIỜ - 20 PHÚT 04 GIÂY]

Hệ thống tự hủy mà cậu thiết lập cho hệ thống điện nơi này vẫn đang chậm rãi đếm ngược. Đến khi con số trên nó đạt trăm phần trăm thì cậu sẻ hủy hoàn toàn nguồn điện của nơi này. Mục đích ban đầu của cậu là khiến thành phố tội ác này bị hư hại. Nhưng với tình huống hiện tại thì điều này là không cần thiết nữa, bọn quái vật chẳng khác nào cơn căn bệnh dịch hung ác, đang quét sạch sự sống trong thành phố nơi sa mạc nóng bức này.

"Chạy đâu hả?" Một tên tóm được Trường Vũ giữ cậu lại, cậu vốn không thể đọ tốc độ chậm chạp của bản thân với những tên này được.

Văn Trí đang chạy đằng trước nhận ra anh trai bị tóm, vội quay người chạy về, móc từ trong người ra gói bột gai vũ khí quen thuộc của nó.

"Chạy đi Văn Trí, đi tìm hai người kia" Trường Vũ la lên, cậu không muốn em ấy rơi vào tay những kẻ độc ác này. Những gì chúng đã làm không phải thứ mà một đứa trẻ như cậu phải gánh chịu.

"Nhưng..." Văn Trí đứng đằng xa hoang mang muốn nói

"Chạy đâu hả?" Tên đang rảnh tay lao về phía Văn Trí

"Chạy đi, ngay" Trường Vũ hét lên

Văn Trí cất lại túi vũ khí vào người, xoay người co giò chạy thẳng ra cửa đã được Trường Vũ mở sẵn.

BỐP

"Muốn làm anh hùng hả mậy?" Tên kia bắt hụt Văn Trí, quay lại đấm một phát vào mặt Trường Vũ trút giận.

Trường Vũ bị tên kia tóm lấy nên không thể né dù được hệ thống cảnh báo, một tia máu nhỏ chảy ra từ khóe miệng cậu, hình như răng cậu vừa cứa qua môi lúc ăn cú đấm của tên trước mặt.

Chúng lôi Trường Vũ về lại trước tàu điện, con bé tiểu thư lúc này đang ngồi chiễm trệ bên trong nhìn ra hỏi:

"Thằng oắt kia đâu?"

"Chạy thoát rồi thưa tiểu thư" Một trong hai tên thuộc hạ cúi đầu đáp

"Vô dụng" Con bé cằn nhằn đứng dậy bước ra, quan sát Trường Vũ bằng đôi mắt thích thú như nhìn thấy một món đồ chơi mới

"Tiểu thư, chúng ta nên đi ngay kẻo không kịp" Tên thuộc hạ nhìn ra biểu tình quen thuộc của tiểu thư, lên tiếng nhắc nhở

"Im mồm, vẫn kịp, đưa nó cho ta" Con bé quát lên nói với tên thuộc hạ

Tên thuộc hạ không dám nói thêm gì, móc từ trong người ra một mô hình màu hồng có 4 lỗ tròn to, loại thường được đeo vào ngón tay để tăng sát thương cho người sử dụng.

Con bé nhận lấy thứ đó, đeo vào những ngón tay trên bàn tay phải của mình.

"Ta còn đang bực bội con mụ kia đây, dùng tên này trút giận rồi đi cũng không muộn" Con bé khoe ra nụ cười, nhìn Trường Vũ như nhìn một con vật không có khả năng tự vệ

"Giữ lấy nó!"

Hai tên thuộc hạ tiến ra sau Trường Vũ, khống chế lấy người đang yếu ớt phản kháng. Cậu biết rõ hành động tiếp theo của con bé này là gì và cậu không nghĩ mình đủ trâu bò để hứng chịu thứ đó đập vào người.

BỐP

"A......"

Con bé bước đếm đấm một phát hết sức vào Trường Vũ, mặc dù sức lực của nó không thể mạnh như những tên kia hay người trưởng thành. Nhưng kết hợp thêm cái vòng bằng sắt này thì dư sức khiến kẻ khác phải đau đớn.

Cảm giác nóng rát cùng cơn đau như lan vào tận xương khiến Trường Vũ chóng váng đến hoa mắt. Những bảng cảnh báo màu đỏ hiện ra nhưng cậu lại không thể làm gì ngoài trơ ra mà ăn đòn.

BỐP...BỐP...BỐP...BỐP...

12

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen3S.Com

Trước Sau


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.