Phong Tố Cẩn xuyên qua cửa sổ nhìn căn biệt thự càng ngày càng xa, trong lòng có chút không nỡ. Quân Mặc Hàn đều thu tất cả thần sắc của cô vào mắt, mở miệng nói.
"Nếu như thích ở biệt thự, sau này sẽ xây biệt thự cho em một lần nữa."
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Không phải thích biệt thự, chỉ là em có chút tình cảm kỳ quái đối với nơi này. Ở lúc em tuyệt vọng, anh để người đưa em đến nơi này, nơi này giống như nhà của em."
Quân Mặc Hàn nghe lời nói này của cô, thần sắc khẽ động, tay đang nắm vô lăng khẽ nắm chặt lại.
Qua tối hôm nay nơi đó sẽ không tồn tại nữa, hắn không biết nên mở lời với cô như thế nào. Không đợi hắn tìm từ ngữ để giải thích, Phong Tố Cẩn mở miệng nhẹ nhàng nói.
"Nơi đó không có anh cũng không phải là nhà, nơi nào có anh nơi đó mới là nhà."
Quân Mặc Hàn nghe vậy, nghiêng mắt nhìn cô, ánh mắt đều mang theo sự nhu hòa.
"Anh đưa em về nhà của chúng ta."
Sau khi Quân Mặc Hàn cùng Phong Tố Cẩn rời đi không lâu. khoảng 12 giờ tối, toàn bộ khu biệt thự đều nổ mạnh, tất cả đều hóa thành tro.
Mà lúc này Phong Tố Cẩn cũng không biết những chuyện này, cô và Quân Mặc Hàn đã đến nơi ở mới.
Nơi này có ba căn phòng, trang trí theo hướng thanh tân đạm nhã, cô cảm thấy rất tốt, sau này sẽ sinh hoạt với Quân Mặc Hàn ở đây, có chút không khí của nhà ở. Sau khi cô quan sát xong, hưng phấn nói với Quân Mặc Hàn.
"Quân tiên sinh, sau này em sẽ làm cơm cho anh ăn."
Quân Mặc Hàn đang đứng trước cửa sổ phòng khách, cũng không biết đang nhìn cái gì, dường như có chút trầm tư.
Hắn nghe Phong Tố Cẩn nói như vậy, quay đầu nhìn qua.
"Tạm thời đành vất vả cho phu nhân của anh rồi, anh cũng sẽ học tốt nấu nướng, nấu cơm cho em ăn. Vợ chồng với nhau, vốn cũng không bắt buộc phải là người nào nấu cho người nào, anh có thời gian thì cứ để cho anh làm."
Phong Tố Cẩn mặt mày cong cong đầy vui vẻ, vừa muốn nói gì đó, lại xuyên qua cửa sổ nhìn thấy cảnh sắc bên ngoài. Dường như phía chân trời bên kia là một mảng lửa đỏ, hướng kia hẳn là hướng bọn họ đến đây.
"Kia là cái gì?"
"Không có gì, đến đây cũng đã muộn như vậy rồi, chúng ta nghỉ ngơi sớm một chút."
"Ồ, được."
Mà Liễu Thi Nhã sau khi không liên lạc được với Lam Bắc Thần liền vội vàng trở lại Bắc Quyền Thành.
Cô ta một mực gọi điện thoại cũng không gọi được, đến tập đoàn Lam thị cũng không tìm được Lam Bắc Thần/
Cô ta vô cùng gấp gáp, chỉ có thể lặng lẽ đến bên ngoài biệt thự Lam gia, chờ ở đó, hi vọng có thể tìm được Lam Bắc Thần. Vì để tránh cho cẩu tử chụp được, toàn thân cô ta đều trang bị kỹ lưỡng, người khác hoàn toàn không nhận ra cô ta.
Cô ta đang ngồi trên xe chờ, đến trưa đến tối cũng không gặp được Lam Bắc Thần. Điện thoại di động cũng gọi liên tục, chỉ là Lam Bắc Thần không nhận.
Cô ta cũng không thể tùy tiện xông vào Lam gia, cô ta không muốn làm cho người nhà Lam gia có ấn tượng xấu.
Mãi cho đến tận khuya, Liễu Thi Nhã vẫn không liên lạc được với Lam Bắc Thần, gấp đến muốn khóc.
Cô ta cũng thật là, tức giận làm cho đầu óc mêm muội, làm sao lại chất vấn trách móc Lam Bắc Thần như vậy chứ!
Mãi đến tận khuya, qua 12 giờ, Liễu Thi Nhà mới trở lại khu nhà ở nào đó ở Bắc Quyền Thành.
Vừa xuống xe, còn chưa đi đến thang máy đã bị đám chó săn chặn lại.
"Liễu tiểu thư, xin hỏi cô và Lam thiếu gia thật sự muốn đính hôn sao?"
"Xin hỏi khi nào sẽ đính hôn? Trước đó bên ngoài đồn đãi cô muốn tránh bóng gả vào Lam gia làm thiếu phu nhân hào môn, đây là sự thật sao?"
"Liễu tiểu thư, tình cảm của cô và Lam thiếu gia là thật sao? Cậu ấy rời đi trong hôn lễ, từ hôn với Phong gia cũng là vì cô sao?"
"Cô thừa nhận cô là tiểu tam sao?"
"Liễu tiểu thư, Lam gia có thừa nhận thân phận của hai người không? Cô đối với việc Lam thiếu gia vứt bỏ Phong tiểu thư để lựa chọn cô, cô có gì muốn nói không?"
"Trong lòng cô là..."
"Sớm như vậy đã muốn công bố đính hôn, đây là đang khoe khoang gì sao?"
"Chuyện đính hôn là thật sao? Hay là nói cô đang dùng Lam gia để lăng xê..."