Quân Mặc Hàn nghe thấy Phong Tố Cẩn nói như vậy, đáy mắt hiện lên tia sáng ôn hòa, đưa tay nhẹ nhàng vuốt tóc cô. Được công nhận như vậy, cảm giác bị so sánh, mặc dù anh không thèm để ý nhưng nghe xong vẫn rất được lợi.
Trong lòng vợ nhỏ của anh, anh mạnh hơn Lam Bắc Thần gấp trăm lần, cái này còn quan trọng hơn bất cứ thứ gì.
Vẻ mặt Quân Mặc Hàn ôn hòa nhìn Phong Tố Cẩn, giống như dung túng cho hành vi nghịch ngợm này của cô.
Phong Tố Cẩn nghiêm túc nói với Lam Bắc Thần.
"Không sao, nếu anh hiểu tôi thì liền biết là tôi đang nói sự thật."
Thật sự thì Phong Tố Cẩn không cần phải nói dối với hắn. Lam Bắc Thần không biết vì sao lúc này hô hấp có chút không ổn định.
"Phong Tố Cẩn, em và anh ta, hai người các người... sao có thể tùy tiện như vậy?"
Phong Tố Cẩn nghe giọng điệu tức giận chất vấn của Lam Bắc Thần, không khỏi cười lạnh.
"Lam Bắc Thần, trong lòng anh có tình yêu của anh, sắp tới còn sẽ đính hôn, anh có tư cách gì quản chuyện của tôi? Lúc trước thời điểm tôi cầu xin anh, cầu xin anh cứu cha tôi, anh đã nói như thế nào? Chẳng lẽ còn muốn tôi lặp lại một lần nữa sao?"
Huyết sắc trên mặt hắn dường như lập tức rút đi, có chút lúng túng, còn có chút khó chịu. Quả thực vừa rồi hắn đã mất lý trí.
Cũng không biết vì sao, nhìn thấy hai người thân mật như vậy, Lam Bắc Thần lại cảm thấy chướng mắt.
Phong Tố Cẩn hít sâu một hơi, không muốn nói thêm gì nữa, cô kéo Quân Mặc Hàn rời đi.
Lam Bắc Thần đứng nguyên tại chỗ nhìn bóng lưng của hai người đến xuất thần.
Quần Mặc Hàn nhìn thần sắc không vui của cô, ôn thanh nói.
"Một ngày nào đó Liễu Thi Nhã sẽ phải quỳ xuống cầu xin em, Lam Bắc Thần không cần chúng ta động thủ, một ngày nào đó anh ta cũng sẽ tự vả mặt mình."
Câu nói này của Quân Mặc Hàn là có ý riêng nhưng Phong Tố Cẩn chỉ cho là anh đang an ủi mình.
"Thật ra thì em hoàn toàn có thể đem bút ghi âm trong tay đưa cho Lam Bắc Thần nhưng hết lần này tới lần khác em lại không làm vậy, anh ta đã tin tưởng Liễu Thi Nhã như vậy, vậy thì cứ để anh ta tiếp tục tin tưởng đi!"
Quân Mặc Hàn nghe thấy khẩu khí của cô như một đứa trẻ, cười cười lắc đầu.
"Bút ghi âm kia sau này sẽ có tác dụng."
Dám khi dễ vợ nhỏ của anh như vậy, chờ sau này khi Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã chân chính ở chung một chỗ với nhau, sau đó lại dùng but ghi âm kia đánh vào mặt bọn họ. Như vậy có lẽ có thể xả giận thay vợ nhỏ của anh.
Lam Bắc Thần đứng ở đó rất lâu, Liễu Thi Nhã ở trong xe cũng ngây người, hai người một ngồi một đứng đều bị kinh sợ.
Liễu Thi Nhã hoàn toàn không thể tưởng tượng được bên người Phong Tố Cẩn làm sao lại có một người đàn ông tuyệt diễm cao quý như vậy.
Cô ta vốn đang an ủi bản thân, đây chẳng qua là tiểu bạch kiểm mà Phong Tố Cẩn tìm, thế nhưng cô ta ở tầng cao nhất trong giới giải trí đã nhìn thấy qua bao nhiêu đàn ông, đương nhiên cũng là có mắt nhìn người, cũng đã sớm luyện được cách phán đoán tài phú của một người dựa vào ánh mắt.
Khí độ cùng phong hoa của người đàn ông kia, tuyệt đối không phải là người bình thường. Còn có một thân ăn mặc kia, nhìn như bình thường nhưng thực sự là không bình thường, vải vóc và chế tác của trang phục kia, nhìn một chút chính là tinh phẩm.
Liễu Thi Nhã rất tức giận, rất không cam lòng, đôi mắt đều đã trừng to.
Rõ ràng Phong Tố Cẩn là người bị Lam Bắc Thần vứt bỏ, làm sao cô có thể trèo lên được một người như vậy!
Chẳng ngày ngày đó lúc cô ta nói ra điều kiện ở bệnh viện, Phong Tố Cẩn khinh thường cự tuyệt, hóa ra là leo lên kim chủ có bản lĩnh như vậy!
Liễu Thi Nhã tức giận, hận không thể bóp nát cái túi trong nay, mặt mày vặn vẹo, một hơi không lên được, nghẹn đến mức mặt cũng phồng lên.
Cô muốn nổi điên, muốn ném đồ vật. Rõ ràng là cô ta đem Phong Tố Cẩn giẫm dưới chân, sau đó bỗng dưng ý thức được người ta vẫn cao cao tại thượng như cũ, cô ta làm sao có thể tiếp nhận được sự thật như vậy.
"Khụ khụ..."
Ho khan mấy cái, Liễu Thi Nhã mới thở ra hơi.
Cô ta đội mũ và đeo khẩu trang lên, bước xuống xe đi đến trước mặt Lam Bắc Thần, cố tình già mồm nói.
"Bắc Thần, Phong Tố Cẩn cô ấy... cô ấy vậy là chọn bị bao nuôi?"