Quân Mặc Hàn đang ở trong thư phòng, nghe thấy thanh âm run rẩy của Phong Tố Cẩn, cho là đã xảy ra chuyện gì. Anh đứng dậy cất bước ra khỏi thư phòng.
Phong Tố Cẩn vốn đang lo lắng chạy tới thư phòng, ở cửa lập tức va vào trong ngực Quân Mặc Hàn.
"A"
Phong Tố Cẩn bị đụng đến chóp mũi đều đau đớn, cảm giác được cả thân Quân Mặc Hàn rất rắn chắc, đầu cô bị đụng cũng có chút choáng váng.
"Sao vậy?"
Thanh âm của anh trầm thấp thanh nhuận như khe suốt róc rách chảy qua tim cô, để trái tim cô lập tức bình tĩnh lại.
Lúc này Quân Mặc Hàn đưa tay nâng cằm cô lên, mi tâm nhíu lại nhìn mặt cô, phát hiện đôi mắt của cô đỏ bừng, nước mắt rưng rưng. Ánh mắt anh khẽ động.
"Bị đụng đau sao?"
Thuở thiếu niên anh đã từng huấn luyện ở quân đội, anh cũng biết Phong Tố Cẩn đột nhiên đụng vào ngực anh, hiển nhiên sẽ làm đau chính mình.
Phong Tố Cẩn sờ sờ cái mũi, lắc đầu rồi mới nắm lấy tay áo Quân Mặc Hàn, khẽ chớp đôi mắt đỏ bừng hỏi.
"Biệt thự mà trước đó chúng ta ở thật sự không còn sao?"
Thần sắc của anh khẽ biến, thấp giọng hỏi.
"Nhìn thấy tin tức rồi sao?"
Cô gật đầu, có chút suy sụp nói.
"Thấy rồi."
Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn như vậy, đáy lòng khẽ thở dài.
"Đừng buồn, nếu như thích, sau này sẽ xây lại biệt thự ở chỗ đó cho em."
Phong Tố Cẩn lắc đầu, nơi đó có ý nghĩa đặc biệt đối với cô, nếu xây lại một lần nữa thì cũng không phải là loại cảm giác kia.
Kia là ngôi nhà quan trọng nhất lúc cô tuyệt vọng.
Quân Mặc Hàn đưa tay lau đi vệt nước mắt ở khóe mắt cô.
"Chúng ta không ở trong kia, biệt thự cũng không thể giữ lại biến thành nhược điểm của anh, chung quy là không thể giữ, nếu đã phải biến mất thì phải phát huy công dụng lớn nhất của nó."
Phong Tố Cẩn cái hiểu cái không, cô biết, Quân Mặc Hàn đang giải thích với cô.
Cô không ngu ngốc, trong đầu lóe lên tia sáng liền hiểu rõ, vụ nổ ở biệt thự là có liên quan đến anh?
Vụ nổ này có phải là sẽ khơi ra cái gì không?
Cô nhìn tin tức, mấy nhân vật cao tầng quan trọng ở Bắc Quyền Thành đều đi tới, người của bộ ngành kiểm soát cũng đi theo.
Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn mở to mắt, bỏ thêm một câu.
"A Cẩn, anh đã nói, anh rất nguy hiểm."
Mỗi một bước đi, anh đều có kế hoạch của mình, anh chưa từng vô duyên vô cớ đi làm bất cứ chuyện gì.
Phong Tố Cẩn chớp chớp mắt, đột nhiên hô một tiếng. Tiếp đó cô liền quay người chạy đi.
Quân Mặc Hàn nhìn bóng lưng của cô, hơi dừng lại rồi mới cất bước đi về phía cô.
Phong Tố Cẩn chạy đến cái tủ ở phòng khách, kéo rương xuống mở ra, từ bên trong lấy ra một cái túi, từ trong túi lấy ra hai tờ giấy kết hôn.
Cô nhìn một chút, không có mất, là thật, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm.
Quân Mặc Hàn đương nhiên đều thu tất cả động tác của cô vào mắt, hàn vụ đáy mắt tản đi, mang theo một tia bất đắc dĩ cùng nhu hòa.
"A Cẩn, chẳng lẽ em không biết, cái này mất đi cũng có thể làm lại sao? Cho nên em không cần khẩn trương như vậy."
Phong Tố Cẩn quay đầu, mê mang nhìn Quân Mặc Hàn.
Cô không biết, hóa ra còn có thể làm lại sao?
Quân Mặc Hàn chậm rãi đi qua, đưa tay nhẹ nhàng sờ tóc cô.
"Vừa rồi còn tưởng là em như thế nào, hóa ra là vì cái này."
"Cái này còn không quan trọng sao?"
Thần sắc trên mặt anh hơi thu lại, đáy mắt mang theo một tia ánh sáng thần bí, nghiêm túc nhìn Phong Tố Cẩn.
Nửa ngày sau, anh mới mở miệng nói.
"Là rất quan trọng. Bất quá giấy chứng nhận là chết, người là sống, anh ở bên cạnh em còn không quan trọng bằng cái giấy chứng nhận này sao?"
Phong Tố Cẩn nghe xong, suy nghĩ một chút. Đúng thế, trước đó cô chỉ lo để tâm vào những thứ vụn vặt.
"Đúng rồi, ảnh chụp chung của chúng ta trong giấy chứng nhận làm sao có được?"