Phong Tố Cẩn nghe thấy tiếng thảo thuận của ông lão bà lão trong siêu thị, nhìn thoáng qua Quân Mặc Hàn ở bên cạnh, dường như anh rất bình thản, không hề bị bất kỳ ảnh hưởng gì. Cô biết con đường tham chính của Quân Mặc Hàn cũng không hề dễ dàng gì, xung quanh anh sẽ kèm theo nguy hiểm.
Trước đó được Quân Mặc Hàn giải thích, lại nghe tiếng thảo luận của người khác, Phong Tố Cẩn suy nghĩ một chút cũng hiểu ra.
Quân Mặc Hàn chính là dùng chuyện này để kéo mấy tên cán bộ xuống ngựa, làm nền cho anh thượng vị.
Mấy tên cán bộ bị kéo xuống này khẳng định là gây bất lợi cho anh, lập tức loại bỏ mấy tên, đối với con đường chính trị của anh có trợ giúp rất lớn.
Quân Mặc Hàn đối mặt với ánh mắt của cô, biết là có lẽ cô đã đoán được gì đó. Anh cúi đầu nói bên tai cô.
"A Cẩn, giống như em đang nghĩ, anh thật sự không phải là người tốt."
Phong Tố Cẩn nở nụ cười xán lạn.
"Em cũng không phải người tốt, sau này em sẽ giúp anh đánh người xấu."
Anh nghe lời nói đáng yêu của cô, bật cười.
"Em nha, lo cho mình thật tốt thì anh đã bớt lo. Mau đi xem tôm, chọn một chút, cho em ăn thật nhiều."
Phong Tố Cẩn nhún nhảy một cái, kéo anh đi đến khu hải sản, bắt đầu lựa chọn.
Cô cảm giác được có gì đó khác thường, quay đầu nhìn lại. Cô quay đầu nhìn nhiều lần, Quân Mặc Hàn hỏi.
"Sao lại mất tập trung?"
"Sao em luôn có cảm giác có người nhìn chằm chằm sau lưng chúng ta, nhưng mà nhìn lại cũng không thấy gì cả."
Miệng anh nhếch lên độ cong nhàn nhạt, u quang đáy mắt lóe lên một cái rồi biến mất.
"Đừng lo lắng, anh sẽ xử lý."
Phong Tố Cẩn kinh ngạc nhìn Quân Mặc Hàn.
"Anh cũng cảm thấy vậy?"
"Từ lúc chúng ta rời khỏi tiểu khu đã thấy."
Vậy khẳng định có người theo dõi bọn họ! Phong Tố Cẩn vừa nghĩ đều giật cả mình.
Quân Mặc Hàn vỗ vỗ sau lưng cô.
"Đừng lo, có anh ở đây, không có việc gì."
"Ừm."
Sau khi chọn xong rồi tính tiền, ra khỏi siêu thị, Phong Tố Cẩn liền quăng những chuyện này ra sau đầu. Cô nhìn túi nguyên liệu nấu ăn được Quân Mặc Hàn cầm trong tay, đôi mắt đều sáng lên.
Quân Mặc Hàn nhìn cô như vậy, buồn cười nói.
"Đừng vội, buổi trưa sẽ cho em ăn no."
Phong Tố Cẩn dùng sức gật đầu.
Anh nhìn dáng vẻ khéo léo như vậy của cô, lại nhớ tới dáng vẻ bộc phát tối hôm qua của cô, suýt chút nữa đều tưởng là hai người.
"Mặc Hàn, anh đang suy nghĩ cái gì vậy?"
"Anh đang nghĩ đây là lần đầu tiên anh làm những món này, em tin tưởng là ăn sẽ ngon sao?"
"Ừm, em đương nhiên tin tưởng Quân tiên sinh nhà em, không thể ăn thì em cũng cảm thấy ngon."
"A Cẩn đã cổ vũ anh như vậy, đương nhiên buổi trưa anh phải làm thật tốt."
Khi về đến nhà cũng đã hơn mười một giờ, Phong Tố Cẩn ở trong phòng bếp làm trợ thủ cho anh.
Rõ ràng là cô cảm thấy tài nấu ăn của mình rất tốt, thế nhưng nhìn thấy kỹ thuật cắt rau thuần thục của Quân tiên sinh, động tác lật nồi chuyên nghiệp, khiến cô cũng phải sửng sốt một chút.
Cô hoài nghi hỏi.
"Thật sự là lần đầu làm đồ ăn sao?"
"Lần đầu tiên làm."
"Thật sự không cần nhìn sách?"
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ giải thích.
"A Cẩn, nếu anh thật sự phải xem một chút gì đó thì cũng chỉ nhìn là nhớ."
Thời điểm đồ ăn đều đã làm xong, Phong Tố Cẩn nhìn đủ loại đồ ăn màu sắc, bụng ngày càng cảm thấy đói.
Quân Mặc Hàn thấy cô như vậy, ánh mắt càng ôn nhu, lấy một cái chén nhỏ bên cạnh, mỗi thứ đều lấy một chút thả vào trong chén, đưa cho cô.
"Ăn đi, còn ba món ăn nữa, phải chờ thêm chút."
Phong Tố Cẩn nhìn cái bát Quân Mặc Hàn đưa tới, có tôm, xương sườn, thịt kho tàu, trong lòng cô vô cùng ấm áp.
"Em ăn trước có chút không tốt."
"A Cẩn, bữa cơm này vốn chính là muốn làm cho em ăn, em ăn ngon, sự bận rộn của anh đều có ý nghĩa, không phải sao?"