Phong Tố Cẩn cũng không tiếp tục già mồm, bắt đầu gắp ăn.
"Mặc Hàn, đây mà bữa ăn ngon nhất mà em từng ăn."
Ngoại trừ lúc nhỏ cha mẹ nấu cơm cho cô ăn thì đây là lần đầu tiên có người đặc biệt vì cô mà nấu cơm, cô vô cùng trân quý.
"Ăn ngon thì ăn nhiều một chút, em quá gầy, có thể thêm chút thịt cũng tốt."
"Anh không sợ vóc dáng của em không đẹp nữa sao?"
Quân Mặc Hàn cũng không quay đầu, một bên lật chảo xào, một bên nói khẽ.
"Không đẹp thì cũng là vợ anh, anh cảm thấy đẹp là được."
Không ngờ rằng chỉ một câu trả lời đơn giản của anh cũng có thể làm cho cô cảm động không thôi.
Cô rửa tay rồi lột tôm, đưa tôm tới bên miệng anh.
"Anh cũng ăn đi, đây là món em thích nhất."
Quân Mặc Hàn nhìn tôm đã được bóc vỏ đưa đến bên miệng, nghiêng đầu nhìn vẻ mặt mong đợi của cô, ánh mắt dịu dàng như nước, cũng không cự tuyệt, ăn vào trong miệng.
"Em thích ăn tôm nhất?"
"Ừm, trước kia trong tay không có nhiều tiền, còn phải bớt ăn bớt mặc, mỗi lần đi siêu thị nhìn thấy tôm cũng không nỡ mua."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn phát lạnh.
"Phong gia ngược đãi em như thế?"
Thậm chí ngay cả ăn cũng không no.
Nghĩ tới Phong gia, sắc mặt cô hơi đổi một chút.
Trong khoảng thời gian này, người của Phong gia cũng không có liên lạc với cô, chắc hẳn là có liên quan tới sự bảo vệ của Quân tiên sinh.
"Phong gia chưa từng xem em và em gái của em là người nhà. Nghe nói năm đó Phong lão phu nhân rất hận bà nội của em cho nên đối xử với cha của em cũng không tốt. Nếu không phải lúc trước ông nội của em vẫn còn, e là có nói cái gì thì Phong lão phu nhân cũng sẽ không để cha em vào nhà."
Quân Mặc Hàn đương nhiên biết những việc này.
"Sau này Phong gia sẽ không dám làm gì em nữa."
Giữ lại Phong gia đơn giản là cho Phong Tố Cẩn luyện tay, nếu như Phong gia không thức thời, anh không ngại tự mình động thủ.
"Ừm, em còn có anh thì vẫn còn có niềm tin. Mễ gia tạm thời bị đè xuống, tiếp đó em phải ra tay với Phong gia, em muốn đem tất cả những gì mà bọn họ đối đãi với cha và em gái em đều đòi lại."
Quân Mặc Hàn nhìn dáng vẻ sôi sục ý chí chiến đấu của cô, cười cười không nói gì.
Tóm lại thì anh vẫn sẽ ở phía sau ủng hộ cô.
Về phần Mễ gia, kế hoạch lần này của anh là tính toán Mễ Chính Bằng, những cán bộ ngày thường làm chỗ dựa cho Mễ gia vừa đổ ra, Mễ Chính Bằng đương nhiên sẽ bị liên lụy. Mễ gia cũng đã đến lúc bị tan rã, thu thập một chút như vậy, Mễ gia cũng không thể làm được gì.
Phong gia có chút phức tạp, bất quá có phức tạp cỡ nào, chỉ cần khi dễ người của anh thì đều phải trả cái giá thật đắc.
"Đừng ngẩn ra đó, đồ ăn đều xong rồi, mang qua cẩn thận ăn."
Cơm trưa rất phong phú, Phong Tố Cẩn cũng rất cho mặt mũi mà ra sức ăn. Một mình cô đều ăn hai bát cơm, đồ ăn cũng ăn không ít.
Quân Mặc Hàn cũng là lần đầu tiên chứng kiến sức ăn của cô.
Sau khi Phong Tố Cẩn ăn no, có chút ngượng ngùng nói.
"Dọa anh rồi sao?"
Thật ra thì nhiều năm qua, đây cũng là lần đầu tiên cô được ăn một bữa vui sướng như vậy.
Từ đầu đến cuối Quân Mặc Hàn đều là dáng vẻ ưu nhã tôn quý, anh ấm giọng trả lời.
"Có thể ăn là tốt rồi, chỉ sợ em không thể ăn."
...
Cả ngày tinh thần Lam Bắc Thần đều có chút không tập trung, có một loại cảm giác bất lực. Cẩn thận nhớ lại chuyện lúc sáng, sau khi tỉnh táo lại, hắn cũng nghi ngờ có phải là Phong Tố Cẩn thật sự kết hôn hay không.
Hắn bận rộn cả ngày, đến chạng vạng tối nhận được điện thoại bên nhà cũ nói là hôm nay trong nhà có khách tới, bảo hắn về ăn cơm, chiêu đãi một chút.
Đây cũng là ông nội hắn sắp xếp.
Lam Bắc Thần mệt mỏi vuốt vuốt đầu, mặc áo khoác, cầm chìa khóa xe trở về nhà.
Nhìn thấy người của Tống gia ngồi trong phòng khách, Lam Bắc Thần nhìn thấy một cô gái ngồi đó, có chút quen mắt.
Tiểu thư Tống gia? Ngược lại hắn có chút ấn tượng.