Nghe Tống Thu Doãn nói vậy, mi tâm Lam Bắc Thần khẽ động. Hắn không khỏi nhớ tới lúc trước Phong Tố Cẩn tìm hắn, nhớ lại những lời mà cô đã cầu xin hắn. Khi đó hắn không suy nghĩ cẩn thận, càng một lòng một dạ đối với Thi Nhã, không muốn có quá nhiều dây dưa với Phong Tố Cẩn vì sợ Thi Nhã sẽ hiểu lầm.
Mà lúc này, hắn đang ở trong trạng thái hoàn toàn bình tĩnh, tỉnh táo tiếp thu những lời của Tống Thu Doãn. Sau khi nghe xong, ánh mắt Lam Bắc Thần liền trở nên phức tạp.
Đột nhiên hắn quay người muốn đi về. Tống Thu Doãn không hiểu vì sao, nóng nảy đuổi theo.
"Lam thiếu gia!"
Lúc này Lam Bắc Thần mới nhớ tới bên cạnh vẫn còn một Tống Thu Doãn, mở miệng nói.
"Tôi đột nhiên nhớ ra là có chút việc phải làm, tôi về phòng trước."
Lam Bắc Thần nhanh chóng cất bước rời đi, để Tống Thu Doãn đứng đó ngẩn người, xuất thần.
Cô ta cẩn thận nhớ lại cuộc trò chuyện lúc nãy, trong đáy mắt hiện lên một đạo quang mang, chẳng lẽ Lam Bắc Thần vẫn còn quan tâm Phong Tố Cẩn?
Cô ta nhớ rõ, hai nắm trước khi Phong Tố Cẩn và Lam Bắc Thần vừa ở bên nhau, quả thực có một đoạn thời gian Lam Bắc Thần bảo vệ Phong Tố Cẩn rất tốt. Có phải là vẫn còn chút tình cảm hay không? Nếu không thì Lam Bắc Thần cũng không như lúc nãy.
Chẳng qua hiện tại Phong Tố Cẩn cũng đã lập gia đình, cô ta cũng không cần sợ Phong Tố Cẩn sẽ đoạt Lam Bắc Thần với mình, người duy nhất cô ta lo chính là Liễu Thi Nhã!
Sau khi Lam Bắc Thần trở về phòng mình liền bắt đầu gọi điện thoại cho người tra một chút chuyện.
Ở căn hộ trong tiểu khu nào đó.
Ban đêm Phong Tố Cẩn ăn cơm tối xong, tắm rửa xong liền nằm trên ghế salon ngoài phòng khách nghe TV, một bên mở điện thoại xem tin tức.
Chỗ này có ba căn phòng, diện tích rất lớn. Một phòng ngủ bị làm thành thư phòng, hiện tại cũng không biết Quân Mặc Hàn đang bận rộn gì trong đó, cô cũng không buồn ngủ nên liền nằm trên ghế salon.
Kỳ lạ là cô ở nhà lại không thích yên tĩnh quá mức, mở TV là vì nghe tiếng của TV, để căn phòng không lộ ra vẻ yên tĩnh trống rỗng.
Cô cẩn thận nghiên cứu tin tức Liễu Thi Nhã thừa nhận đính hôn với Lam Bắc Thần trước đó, bên dưới có người nói Phong Tố Cẩn cô là tiểu tam, xen vào tình cảm của hai người. Đối với việc Liễu Thi Nhã cố tình nói dối, cô vẫn rất tức giận.
Quân Mặc Hàn từ trong thư phòng đi ra, lúc rót nước, ánh mắt quét qua thấy dáng vẻ chu môi mất hứng của cô. Anh thanh lãnh cao quý đi đến bên ghế salon ngồi xuống.
"Nhìn thấy cái gì mà không vui?"
"Không có gì."
Phong Tố Cẩn không muốn để Quân Mặc Hàn lo lắng nhưng Quân Mặc Hàn cứ thong dong ưu nhã nhìn một người như vậy, cũng không lên tiếng, trong lúc vô hình cũng là một loại áp lực.
Phong Tố Cẩn chỉ có thể mở miệng nói.
"Trước đó lúc em và Lam Bắc Thần ở bên nhau, em nào biết được những việc này, bây giờ Liễu Thi Nhã cố tình nói dối với người khác như vậy, khiến cho người ta nói em là tiểu tam, trong lòng có chút khó chịu."
Ngừng một chút, Phong Tố Cẩn đứng dậy, chủ động đi tới dựa vào người Quân Mặc Hàn.
"Mặc Hàn, lúc trước anh nói rất đúng, lần đó em đánh Liễu Thi Nhã quả thật vẫn còn rất nhẹ tay."
Trong mắt anh hiện lên tia sáng tĩnh mịch, nhẹ nhàng sờ tóc cô, nhẹ giọng nói.
"Sau này em cũng sẽ đòi lại, không lâu đâu."
Phong Tố Cẩn nghe thấy thanh âm lạnh nhạt của anh, trên người anh đều mang phong thái ung dung tự tin, dường như từ lúc bắt đầu đã có thể biết được chuyện sẽ xảy ra tiếp theo. Nhìn Phong Tố Cẩn trầm mặc, Quân Mặc Hàn tiếp tục trấn an.
"Trong tay chúng ta có giấy kết hôn, nếu như em muốn đả kích bọn họ thì có thể đưa ra, em là vợ của anh, chỉ riêng điều này cũng đủ để đánh mặt bọn họ."