Phong Tố Cẩn nhích lại gần Quân Mặc Hàn, trong lòng cô hiện tại rất ấm áp. Quân Mặc Hàn có thể nghĩ như vậy vì cô đã rất tốt rồi.
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Mặc Hàn, mặc dù anh không nói gì cả nhưng em biết, hiện tại công bố tin tức của chúng ta ra bên ngoài, đối với anh hay đối với em đều sẽ bất lợi. Thật ra thì anh không công bố ra bên ngoài cũng là một loại bảo vệ vô hình đối với em, đúng không?"
Đáy mắt Quân Mặc Hàn lưu chuyển ánh trăng sáng, ánh mắt của anh nhìn Phong Tố Cẩn mang theo ý cười.
"Suy đoán của em là đúng."
Phong Tố Cẩn cũng cười một tiếng.
"Thật ra chút thủ đoạn đó của Liễu Thi Nhã vẫn không đáng để chú ý tới, nếu như em muốn đối phó với cô ta, nội dung trong bút ghi âm bị tung ra ngoài cũng đủ để cô ta bị ảnh hưởng nhưng em vẫn còn chuyện quan trọng phải làm, không có thời gian để làm chuyện nhàm chán này với cô ta."
Cô còn phải tập trung tinh lực đối phó với Phong gia.
Đáy mắt Quân Mặc Hàn hiện lên một tia tán thưởng, bất quá nghĩ đến Liễu Thi Nhã, ánh mắt anh tối sầm lại.
Trước đó Phong Tố Cẩn muốn điều tra tư liệu đen của Liễu Thi Nhã, bảo Dạ Tinh tiến hành điều tra. Dạ Tinh cũng đã báo cáo qua với anh, nhưng mà cho tới bây giờ việc điều tra cũng chẳng có chút tiến triển nào, chủ yếu là có thế lực xen vào. Nếu như thật sự phải dùng đến Ám Các khẩn cấp điều tra, sợ là sẽ bại lộ thân phận của anh và Phong Tố Cẩn, đối với Phong Tố Cẩn cũng chưa chắc đã có lợi. Cho nên chuyện điều tra Liễu Thi Nhã cũng chỉ có thể chậm rãi tiến hành, không thể hấp tấp.
Ngừng một chút, Phong Tố Cẩn nhìn Quân Mặc Hàn, dịu dàng nói.
"Mặc Hàn, thật ra em cảm thấy em có thể gặp được anh đã là sự an bài tốt nhất, cho nên em đã rất thỏa mãn. Có đôi khi tỉnh táo nghĩ lại, tại sao em phải vì những việc vặt kia mà làm ảnh hưởng tâm tình của mình."
Nghe cô nói lời này, trong lòng Quân Mặc Hàn hơi động, một tay ôm Phong Tố Cẩn vào lòng, cúi đầu áp môi mình lên môi cô, nhẹ nhàng ngậm lấy khí tức của cô, vê chuyển.
Chỉ chốc lát Phong Tố Cẩn liền thở hồng hộc.
Thật sự là khí tức của Quân Mặc Hàn quá mạnh, khí thế của anh phóng ra ngoài, trong nháy mắt đã có thể bao phủ cô ở bên trong, cô căn bản là không chống đỡ được, chỉ có thể mềm nhũn như nước, mặc cho anh tìm lấy.
Lúc hô hấp của cô sắp không được nữa, Quân Mặc Hàn mới buông cô ra. Đáy mắt anh hiện lên ám quang nồng đậm, yếu ớt như vòng xoay, mị hoặc mê người, hồn xiêu phách lạc.
Phong Tố Cẩn kinh ngạc bị anh hấp dẫn, không làm được bất kỳ phản ứng gì.
Quân Mặc Hàn duỗi ngón tay khẽ vuốt cánh môi cô, tựa như đang miêu tả hình dạng của cô. Chốc lát, anh cúi đầu thấp giọng nói bên tai Phong Tố Cẩn.
"Ngoan, đi ngủ trước đi."
Nói xong, môi anh ma sát qua vành tai cô khiến toàn thân cô như bị điện giật, run rẩy một cái, lập tức ngã vào trong ngực Quân Mặc Hàn.
Phong Tố Cẩn vô ý phát ra thanh âm yêu kiều, hai tay nắm lấy áo sơ mi của Quân Mặc Hàn, sắc mặt như đỏ như ánh chiều tà, đôi mắt quyến rũ như tơ, sắc rực diễm lệ.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn ngày càng tối xuống, hô hấp nặng nề nhưng anh vẫn là người có tính tự chủ cực kỳ mạnh mẽmẻ, chỉ không mất bao lâu ám quang đã tan đi, biến mất triệt để.
Anh chậm rãi sửa lại quần áo cho Phong Tố Cẩn, vỗ mông cô.
"Muốn anh ôm em tới phòng ngủ?"
Lúc Quân Mặc Hàn nói câu này, giọng nói khàn khàn trầm thấp mà gợi cảm. Câu nói này dường như cũng ám chỉ gì đó.
Phong Tố Cẫn vẫn còn thẹn thùng, luống cuống tay chân xuống khỏi người Quân Mặc Hàn, chân như bước trong hư nhuyễn đi tới phòng ngủ lớn.
Quân Mặc Hàn nhìn bóng lưng Phong Tố Cẩn, bật cười lắc đầu, quay đầu chuẩn bị tắt TV.