Phong Tố Cẩn cũng ý thức được sự cường đại thật sự của Quân Mặc Hàn, chỉ một sự kiện cũng có thể khiến cho nhiều người sa lưới như vậy.
Bây giờ Mễ gia cũng không ra hồn, Mễ gia cũng chỉ còn lại Mễ Lương Ngân.
Coi như Mễ Lương Ngân có bản lĩnh thông thiên, cũng không có cách nào lấy lại những xí nghiệp bị niêm phong nữa. Bây giờ xem ra ngay cả người bình thường Mễ Lương Ngân cũng không phải.
Thật ra Phong Tố Cẩn rất hả giận, dù sao Mễ gia cũng từng lợi dụng chức quyền làm một số chuyện với cô, Mễ Lương Sắt trong trường đại học cũng làm rất nhiều chuyện với cô, những chuyện kia cô đều không làm sao quên được.
Đáy mắt Phong Tố Cẩn hiện lên tia sáng sắc bén, một lúc sau liền thở phào nhẹ nhõm, tâm tình cũng lắng đọng xuống.
Không nói bên trên có động thái gì, cũng không biết Quân Mặc Hàn dùng biện pháp gì, đến ban đêm, cho dù tin tức vẫn liên quan đến bên trên nhưng cũng không còn câu nào gây bất lợi cho Quân Mặc Hàn nữa.
Dư luận cơ hồ đều nghiêng về một phía, đều là đánh dẹp thị trưởng tiền nhiệm Trâu Kỷ, ủng hộ thị trưởng mới Quân Mặc Hàn.
Nghĩ tới ngày hôm sau Quân Mặc Hàn sẽ nhậm chức, Phong Tố Cẩn quyết định vẫn nên chúc mừng một chút.
Buổi tối Phong Tố Cẩn tự mình xuống bếp làm một bàn cơm chờ Quân Mặc Hàn trở về ăn nhưng mãi đến hơn tám giờ, Quân Mặc Hàn cũng chưa trở về, Phong Tố Cẩn liền sốt ruột.
Cô gọi điện thoại cho Quân Mặc Hàn nhưng không ai nghe máy, tim cũng đập nhanh. Cô gọi nhiều lần, vẫn là như vậy.
Phong Tố Cẩn gấp đến xoay vòng, đột nhiên cô nhớ tới còn có thể gọi điện thoại cho Dạ Tinh.
Sau khi gọi điện thoại cho Dạ Tinh cô mới biết được Quân Mặc Hàn đã nhập viện. Biết được bệnh viện ở đâu, cô liền mang theo hộp cơm đi đến đó.
Dọc đường đi, cô gấp gáp, không ngừng thúc giục lái xe.
Đến bệnh viện, Phong Tố Cẩn nhìn thấy nhiều người chờ thang máy như vậy, một hơi chạy lên lầu năm. Cô tìm được phòng bệnh mới dừng lại, chậm rãi bình phục hô hấp, nhẹ nhàng mở cửa đi vào.
Cô thấy Quân Mặc Hàn ngồi trên giường, đôi mắt đỏ ngầu, đi tới bên cạnh anh.
"Sao anh lại bị thương?"
Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn tới đây cũng kinh ngạc.
"Sao em lại tới đây?"
Phong Tố Cẩn giơ hộp cơm.
"Ngày mai anh sẽ đi làm, lúc đầu em làm một bàn đồ ăn chờ anh về ăn nhưng anh vẫn không trở về, em gọi điện thoại cho anh cũng không thông, chỉ có thể gọi cho Dạ Tinh, anh ta nói cho em biết là anh nhập viện rồi."
Quân Mặc Hàn nắm chặt tay Phong Tố Cẩn, ánh mắt mang theo trìu mến nói.
"Thật xin lỗi đã để em lo lắng, anh không có chuyện gì, cánh tay chỉ bị thương nhẹ."
Lông mi Phong Tố Cẩn run lên, vẫn lo lắng nói.
"Cho em xem một chút."
Sau khi xác định Quân Mặc Hàn không có chuyện gì, Phong Tố Cẩn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Em rất sợ anh xảy ra chuyện."
"Hôm nay cũng là chủ quan, Trâu phu nhân điên rồi, cài kíp nổ trong mình, muốn kéo anh đồng quy vu tận nhưng cũng may anh tránh kịp."
Phong Tố Cẩn cầm chặt tay Quân Mặc Hàn, nói.
"Con người hiện tại đều quá điên cuồng, rõ ràng là Trâu Kỷ muốn hại anh."
Trong lòng anh cảm nhận được vợ nhỏ đang bảo vệ mình, trong đôi mắt diễm lệ lóe lên tia sáng rực rỡ.
"Xem tin tức rồi?"
"Ừm, đều xem rồi. Vẫn là anh lợi hại, nếu không thì cũng chỉ có thể bị sỉ nhục."
Lúc này trong mắt hai người chỉ có nhau, người nào đó ở trong phòng bệnh cũng ngồi không yên.
"Chẳng lẽ tôi đến đây là để nhìn các người khoe ân ái?"
Bỗng dưng nghe thấy thanh âm của một người, Phong Tố Cẩn cũng giật mình. Cô quay người nhìn lại, phát hiện trên ghế sa lon phía sau có người đang ngồi, một thân âu phục màu đỏ, diêm dúa lẳng lơ, nam nữ khó phân biệt. Nếu không phải thanh âm của anh ta mang theo từ tính, tóc rất ngắn, nếu không phải anh ta vừa đứng lên, thân rất cao thì Phong Tố Cẩn thật sự cho đó là một người phụ nữ.