Quân Mặc Hàn thấy Phong Tố Cẩn cố chấp nằm nhoài bên mép giường, thân thể co ro giống như động vật nhỏ bị vứt bỏ khiến người ta thương yêu. Ánh mắt Quân Mặc Hàn hiện tên tia ôn nhu, anh duỗi bàn tay thon dài như ngọc nhẹ nhàng sờ lên tóc cô.
"Nếu muốn ở chỗ này thì anh sẽ bảo người đặt thêm một cái giường nữa ở bên cạnh."
Đây là phòng bệnh VIP, không gian rất lớn, có thể thêm một cái giường ở bên cạnh cho Phong Tố Cẩn ngủ.
Nghe thấy Quân Mặc Hàn đồng ý, Phong Tố Cẩn ngẩng đầu nở nụ cười xán lạn.
"Được."
Quân Mặc Hàn thấy cô như vậy, bật cười lắc đầu, cảm thấy cô giống như một đứa trẻ, có đôi khi không bớt lo, có đôi khi thật đúng là dễ dàng thỏa mãn.
Ban đêm Phong Tố Cẩn nằm ở trên giường lại không ngủ được, trong đầu không tự chủ được sẽ nhớ tới một số cảnh tượng khi còn ở trường đại học.
Gia tộc Nạp Lan, Nạp Lan Vân Thanh.
Trước kia cô rất ngu ngốc, cũng không hề biết thân phận đặc biệt của hắn, hắn cũng chưa từng nói. Nhưng bây giờ nghĩ lại, bất kể là bạn học hay là lãnh đạo trường đều một mực cung kính với hắn, thì ra là có nguyên nhân.
Nhớ đến sự hờ hững cuối cùng của hắn, nhớ tới đoạn thời gian cô bị trường học khai trừ, trái tim cô đều đau rút dữ dội.
Rõ ràng cô cho là mình có thể quên rồi nhưng hôm nay gặp được Nạp Lan Băng Trần, chỉ cần có liên quan đến hai chữ Nạp Lan thì ký ức liền tràn vào trong đầu một cách dữ dội. Ký ức liên quan đến thời đại học cũng thoáng hiện ra, những chật vật chua xót cùng những đau đớn kia, những người đã từng đem tôn nghiêm của cô giẫm dưới chân, muốn quên cũng không quên được.
Phong Tố Cẩn ôm ngực, nơi đó rất khó chịu.
Cô sợ làm phiền đến Quân Mặc Hàn, cố gắng áp chế mình, cố gắng không vươn mình cũng không để cho mình phát ra bất kỳ âm thanh nào.
Mãi đến tận khuya Phong Tố Cẩn mới ngủ.
Trong mơ, giấc mơ của cô vẫn có liên quan tới lúc học đại học.
"Phong Tố Cẩn, cô thật sự làm cho trường học chúng tôi mất mặt..."
"Mau mau cút đi a."
"Người như cô vẫn nên về nhà đi, đừng ở trường học của chúng tôi."
"Lộ ra bộ mặt thật, không ngờ tâm tư xấu như vậy, trước kia thật sự là đã nhìn lầm cô ta"
Phong Tố Cẩn rất muốn lớn tiếng hô, rống lớn.
"A Cẩn, tỉnh, A Cẩn..."
Phong Tố Cẩn thật vất vả mới tỉnh lại, ánh mắt thanh tịnh như nước mang theo tia mê mang và sương mù. Cô nhìn thấy Quân Mặc Hàn, khàn khàn mở miệng.
"Em... Em bị sao vậy?"
Quân Mặc Hàn thở dài, đưa tay nhẹ nhàng lau nước mắt cho cô.
"Em gặp ác mộng, vẫn luôn khóc."
Phong Tố Cẩn hốt hoảng hoàn hồn, hóa ra là mơ, không phải là sự thật.
"Em... em khóc?"
"Ừm, khóc rất thương tâm."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn mang theo sự yêu thương, vuốt vuốt tóc cô.
"Chỉ là mơ, anh ở đây, đừng sợ."
Phong Tố Cẩn vừa tỉnh ngủ vẫn đang trong trạng thái mơ hồ, vô cùng yếu ớt, giống như một con thỏ nhỏ, hai mắt đỏ lên, vừa vô tội vừa ỷ lại nhìn Quân Mặc Hàn. Cô như vậy khiến anh không chống đỡ được, anh nhẹ nhàng ôm cô vào lòng an ủi.
Phong Tố Cẩn nắm chặt áo Quân Mặc Hàn, đầu dùng sức dựa vào lòng anh, do dự một chút mới nhỏ giọng nói.
"Em, em có thể cùng chung một chỗ với anh không?"
Quân Mặc Hàn chỉ cảm thấy ánh mắt, ngữ khí như vậy của cô lập tức chạm vào nơi mềm mại nhất trong lòng anh. Anh ôn nhu sờ lên tóc cô.
"Muốn ôm ngủ?"
Phong Tố Cẩn ngượng ngùng nhẹ nhàng gật đầu.
"Ừm."
Cô thật sự không muốn mơ tới những chuyện liên quan đến thời đại học. Giường có bánh xe, có thể di chuyển được, Quân Mặc Hàn đẩy giường kia của anh tới, hai cái giường liền sát bên nhau.
Quân Mặc Hàn lên giường, vươn tay ôm Phong Tố Cẩn vào lòng, đắp kín chăn cho cô.