Nói xong Quân Mặc Hàn lấy ra một cái bao tay màu đen đeo lên, Dạ Tinh bước tới nhấc Lý Phi Bình lên để Quân thiếu phát tiết.
Dạ Tinh biết chuyện hôm nay khiến Quân thiếu thật sự tức giận. Mà cỗ lửa giận này, Quân thiếu nhất định phải phát tiết ra ngoài, nếu không toàn bộ Bắc Quyền Thành đều phải chấn động theo.
Quân Mặc Hàn mang bao tay, coi Lý Phi Bình thành bao cát, bắt đầu đánh. Cho dù là lúc đánh người, Quân Mặc Hàn vẫn tôn quý ưu nhã, đẹp mắt đến mức muốn nổ tung!
Toàn bộ căn phòng đều vang lên tiếng "binh binh" cùng với tiếng kêu thê lương của Lý Phi Bình.
Từng tiếng truyền ra bên ngoài khiến các nhân viên canh giữ ngục giam cũng nhịn không được mà lau mồ hôi lạnh. Vị thị trưởng mới này quả nhiên không thể đắc tội, nghe tiếng động bên trong một chút, thật sự rất thảm!
Trâu Kỷ bị kìm lại, không thể cử động được, chỉ có thể trơ mắt nhìn đứa con trai luôn được ông ta che chở bị người ta đánh.
"A, buông con tôi ra, buông con tôi ra, cậu có gì thì hướng đến tôi, nhằm vào tôi, con trai, con trai..."
"Cha, phốc... con đau..."
"Ô ô, Quân Mặc Hàn, mày lợi hại, mày không phải người..."
Quân Mặc Hàn vừa đánh vừa nhàn nhạt mở miệng nói.
"Trâu Kỷ, ông không nên động vào tôi, nhất là không nên động vào người của tôi, tôi sẽ không động tới ông nhưng sẽ động thủ với người quan trọng nhất của ông, có phải trong lòng rất đau hay không?"
Trâu Kỷ trợn to mắt trừng Quân Mặc Hàn.
"Quân Mặc Hàn, mày không phải người, mày thật ác độc..."
Dạ Tinh âm thầm lắc đầu, đây thì có tính là gì, cha con Trâu Kỷ vẫn chưa thấy được Quân thiếu chân chính, đó mới là cảm giác kinh khủng thật sự. Anh ta nhìn hai kẻ đáng thương này một chút, làm gì không làm, cứ nhất định phải đối phó với Quân thiếu.
Nếu không phải Trâu Kỷ chỉ là quân cờ của một số người thì Quân thiếu đã sớm kéo ông ta xuống, cũng không chờ lâu như thế.
Đánh Lý Phi Bình thoi bóp, Quân Mặc Hàn mới dừng lại, mà Trâu Kỷ đã run rẩy lại càng run rẩy hơn.
Lúc này vẫn không tính, Quân Mặc Hàn lấy áo khoác xuống đưa cho Dạ Tinh, phủi tay.
Tiếp đó có người đè ép Trâu phu nhân tiến vào.
Trâu Kỷ run một cái.
"Thu Miên."
Trâu phu nhân nảy sinh ác độc nhìn Trâu Kỷ.
"Đừng có gọi tên tôi, ông là kẻ đáng bị giết ngàn đao. Tôi vì ông mà bỏ ra nhiều như vậy, ông lại dám nuôi tình nhân sau lưng tôi nhiều năm như thế, còn có con riêng, tôi thậm chí không màng tính mạng của mình đi sát hại thị trưởng Quân..."
"Bà... bà nghe tôi giải thích..."
Quân Mặc Hàn khoát tay áo để người đưa Trâu phu nhân vào trong.
Người một nhà giam chung một chỗ, trò hay không ngừng diễn ra, cũng không bao lâu, Lý Phi Bình và Trâu phu nhân đều sẽ bị xử bắn vì tội cố ý giết người.
Sau khi ra khỏi rơi đó, Dạ Tinh lái xe, xuyên qua kính nhìn vào Quân thiếu ngồi phía sau, yên tĩnh u mị, phảng phất hòa làm một với bóng đêm.
Dạ Tinh biết tâm tình của Quân thiếu thật sự không tốt. Anh ta do dự một chút, vẫn mở miệng nhỏ giọng hỏi.
"Quân thiếu, chúng ta đi đâu?"
Quân Mặc Hàn nhìn cảnh sắc bên ngoài một chút, dường như nghĩ tới gì đó, ánh mắt thâm sâu tựa như biển, có vòng xoáy và ánh sáng mặt trăng dũng động, mị hoặc mê người.
Chốc lát anh mở miệng nói.
"Về căn cứ Ám Các số ba, đêm nay luyện tập chút đi."
Thân thể Dạ Tinh cũng căng thẳng theo.
"Rõ!"
Một đêm này cũng là một đêm không ngủ.
Phong Tố Cẩn hôn mê hai ngày vẫn chưa tỉnh lại.
Qua hai ngày, Quân Mặc Hàn mới đến phòng bệnh xem Phong Tố Cẩn.
Anh đi đến ngồi xuống bên giường bệnh, thật sâu nhìn vào gương mặt cô. Hai ngày này anh không đến nhìn cô là vì anh biết, nhìn thấy cô, anh sẽ nhớ tới tình cảnh cô bị đâm ở trước mặt mình, anh tạm thời không có cách nào đối mặt với cô.