Quân Mặc Hàn ngồi ở bên giường, cả người tản ra khí tức u mị mờ ảo. Anh nhìn Phong Tố Cẩn, ánh mắt liễm diễm tĩnh mịch tựa như có cái gì đó đang cuồn cuộn bên trong.
Qua nửa ngày, anh tự mình thở dài, thấp giọng nỉ non.
"A Cẩn, thật xin lỗi."
Thanh âm như tiếng đàn viễn cổ kéo dài xa xăm.
Nói rồi anh duỗi đôi tay thon dài như ngọc sửa sang lại tóc cho Phong Tố Cẩn, động tác nhu hòa như đang đối xử với búp bê dễ vỡ. Ngón tay của anh chậm rãi chuyển xuống, lướt qua gương mặt cô. Gương mặt này đã từng rất ấm áp, bây giờ chỉ còn lại xúc cảm lạnh buốt, sắc mặt cũng cực kì tái nhợt.
Thật ra thì Phong Tố Cẩn yếu ớt hôn mê như thế sẽ khiến cho người ta nhịn không được sinh lòng yêu thương.
Quân Mặc Hàn cầm tay Phong Tố Cẩn đặt vào bàn tay anh, nhẹ nhàng nắm lấy.
Thực ra anh muốn buông tha cho cô nhưng cũng vì một lần cô bộc phát kia, cô cố chấp khiến anh quyết định không buông tay. Chỉ là lần này cô bị thương, một đường sinh tử khiến anh không thể không xem xét lại một vài chuyện lần nữa.
Có một số việc nhất định phải dùng lý trí để suy nghĩ quyết định.
Vào lúc Quân Mặc Hàn muốn buông tay cô xuống, chuẩn bị đứng dậy rời đi, lông mi Phong Tố Cẩn nhẹ run rẩy rồi mới từ từ tỉnh lại.
Cô vừa tỉnh dậy liền nhìn thấy Quân Mặc Hàn, cô hoảng hốt, có chút không xác định mở miệng.
"Mặc Hàn?"
Trong nháy mắt khí tức trên người Quân Mặc Hàn đều biến hóa, dường như anh đang kinh ngạc.
"A Cẩn?"
Cô vươn tay muốn ngăn Quân Mặc Hàn lại nhưng hơi động một chút, cả người đều trở nên đau đớn.
"A..."
Phong Tố Cẩn cảm giác cả người run rẩy đau đớn, nháy mắt sắc mặt càng trắng hơn, trên trán cũng đổ chút mồ hôi.
Tâm Quân Mặc Hàn không chịu được đau đớn, vội nghiêng người ấn giữ cô lại.
"Đừng nhúc nhích, trên người em bị thương, em muốn làm gì thì nói với anh, để anh làm."
Quả thực Phong Tố Cẩn nói chuyện cũng có chút tốn sức, vết thương trên người quá sâu, thật vất vả mới cấp cứu được, thuốc tê cũng đã hết lâu rồi, lúc này tỉnh lại, vừa động một cái đã thấy đau.
Quân Mặc Hàn hơi cúi đầu để Phong Tố Cẩn nói bên tai mình.
"Mặc Hàn, em mơ thấy anh, mơ thấy anh bỏ em đi."
Lúc nói câu này, giọng nói của cô khẽ run, dường như đang sợ gì đó. Vào nhiều lần cô tuyệt vọng, anh cho cô cơ hội dựa vào nhưng nếu đã thực sự ỷ lại thì cũng sẽ sợ bị bỏ rơi.
Cả người Quân Mặc Hàn chấn động, anh biết rõ lần trước mình đã để lại bóng ma tâm lý trong lòng cô. Thế nhưng lần này anh cũng thật sự có cân nhắc tới chuyện này.
Nhưng nhìn thấy cô như vậy, Quân Mặc Hàn không thể nói những lời khác, anh dùng ngón tay lau mồ hôi trên trán cho cô, ôn nhu nói.
"Đó chỉ là mơ mà thôi, anh không có đi."
Phong Tố Cẩn nghe thấy câu này mới khẽ mĩm cười, một lúc sau hai mắt cô đã nhắm nghiền lại. Trong nháy mắt khi Phong Tố Cẩn nhắm mắt lại, thật sự có cảm giác khiến người ta kinh tâm.
Trái tim Quân Mặc Hàn đột nhiên run lên, nhanh chóng gọi bác sĩ đến kiểm tra cho cô.
"Cô ấy có thể tỉnh lại vào lúc này đã là có chút khó tin rồi, thể lực của cô ấy vẫn chưa phục hồi, cần phải điều dưỡng. Còn khi nào cô ấy có thể tỉnh lại lần nữa thì tôi cũng không thể nói chính xác được. Cậu cũng biết, nhát dao kia rất mạnh tay, cô ấy chảy nhiều máu như thế mà vẫn có thể nhặt về một cái mạng thì đúng là không dễ dàng gì..."
Nghe những lời của Khâu Văn Tranh, sắc mặt Quân Mặc Hàn càng trở nên lạnh lẽo.
Khâu Văn Tranh thấy anh như thế cũng không nói thêm gì nữa, sợ trong thời gian ngắn anh không chịu được.
Kỳ thật tin tức Phong Tố Cẩn bị thương đều bị Quân Mặc Hàn ra lệnh phong tỏa vào ngày đầu tiên nhưng lúc ấy hai bên đường có quá nhiều người quan sát, tin tức cũng bị một bộ phận ngầm trong đám người truyền đi.