Lam Bắc Thần nghe tiếng nghị luận của đám người kia, cả người đều chấn động.
Hắn có cảm giác tim mình bị một thanh kiếm đâm xuyên qua, vừa trống rỗng, lại vô cùng khó chịu.
Lam Bắc Thần không chịu được cảm giác ở tim, lên tiếng ho khan.
Mấy nữ đồng nghiệp trong phòng giải khát nghe thấy âm thanh, vừa nhìn thấy Lam tổng đều giật mình.
"Lam thiếu gia, không phải chúng tôi cố ý thảo luận những chuyện này..."
"Thật xin lỗi Lam thiếu gia, chúng tôi lập tức trở về làm việc..."
Lam Bắc Thần nhìn dáng vẻ sợ hãi của những người kia, chậm rãi nói.
"Các người hãy nói thật, có phải trong mắt phụ nữ, tôi đối xử với Phong Tố Cẩn rất quá đáng không?"
Một cô gái hơn hai mươi tuổi vội nói.
"Không có, Lam thiếu gia ngài ưu tú như vậy, là Phong tiểu thư không xứng với ngài, không có gì quá đáng."
Lam Bắc Thần sâu sắc nhìn cô ta một chút.
"Nếu như đổi lại là cô, vị hôn phu bỏ rơi cô trong hôn lễ, sau đó lại muốn đính hôn với người khác thì cô có cảm giác gì?"
Cô gái kia bỗng dưng bị hỏi như thế, thử tưởng tượng cảnh tượng đó, gương mặt trắng bệch.
"Nói thật lòng."
"Lam thiếu gia, nếu như là vị hôn phu của tôi thì tôi sẽ vô cùng hận anh ta, không biết bao lâu mới xóa hết tổn thương trong lòng."
Vẻ mặt Lam Bắc Thần có chút hoảng hốt, tựa hồ không biết nên nói thế nào. Hắn ổn định lại tinh thần lại hỏi một người khác.
"Còn cô? Cứ nói thật, tôi sẽ không truy cứu chuyện vừa rồi."
"Lam thiếu gia, nói thật là ngài rất ích kỷ. Nếu như lúc trước đã không thích thì cũng đừng có yêu đương, không muốn kết hôn đính hôn thì thôi, vừa kết hôn thì lại đổi ý. Hơn nữa còn có hàng trăm cặp mắt đổ dồn vào làm cho người ta chịu đả kích rất lớn, trong lòng yếu ớt, không sống nổi cũng là bình thường."
Cô ta đã có gia đình, có con trai, đã qua năm tháng hoa si lâu rồi nên đây cũng là những lời nói thật.
Cả người Lam Bắc Thần khẽ động, lúc trước hắn vẫn luôn nhìn từ góc độ của chính mình để suy nghĩ bất cứ chuyện gì đó nhưng lại không để ý đến Phong Tố Cẩn vô tội. Nếu không phải vì hôm nay nghe thấy những lời này thì đoán chừng hắn cũng sẽ không ý thức được sai lầm của mình.
"Nói tiếp đi."
"Lam thiếu gia, tôi nghĩ dù cho lúc ấy cậu không muốn kết hôn với Phong tiểu thư thì cũng nên nói rõ với nhau trước khi hôn lễ diễn ra, sau đó cả hai lại tìm một phương thức uyển chuyển hợp lý để giải quyết, tổn thương cũng sẽ ít hơn, đúng không? Vứt bỏ người ta, sau đó lại trắng trợn phách lối khoe ân ái, rồi đính hôn, thật là..."
Thật là cái gì thì cô ta cũng không thể không biết xấu hổ mà nói tiếp được.
Nghe nói có lẽ Phong tiểu thư sẽ không sống sót được nên cô ta mới không nhịn được mà nói vài lời công bằng.
Miệng Lam Bắc Thần nhếch lên độ cong đắng chát, hình như hắn thật sự rất ích kỷ. Dù hắn muốn ở bên Liễu Thi Nhã thì cũng không nên giẫm lên vết thương của Phong Tố Cẩn, hóa ra cô cũng sẽ đau lòng.
Tim Lam Bắc Thần có một loại cảm giác khó chịu, muốn bắt lấy cái gì đó nhưng cuối cùng lại không bắt được gì.
Hắn có cảm giác mình đã mất đi một món đồ quan trọng nhưng lại không biết được rốt cuộc là cái gì.
"Lam thiếu gia, thật ra thì ngài cũng không có gì sai cả. Ngài vốn chỉ vì giúp đỡ Phong tiểu thư, ngay từ đầu ngài với Liễu Thi Nhã mới là người yêu, chỉ có điều là tách ra rồi làm lại từ đầu một lần nữa mà thôi. Nếu lúc trước Phong tiểu thư thức thời thì đã không tiếp cận ngài, nói tới nói lui thì vẫn là có mưu đồ..."
Mỗi người có cách nhìn khác nhau nhưng Lam Bắc Thần cũng nghe lọt được vài lời, đột nhiên sắc mặt hắn biến đổi.
"Các người vừa nói là cô ấy bị giết, đây là chuyện gì?"
Lúc này mọi người mới nói ra tin tức ngầm mà mình nghe được, trong nháy mắt huyết sắc trên mặt Lam Bắc Thần đều rút đi.
Bất kể hắn đối xử với Phong Tố Cẩn như thế nào thì cũng không mong cô sẽ chết. Tốt xấu gì cô cũng là người phụ nữ mà hắn bảo vệ hai năm, hắn bỏ rơi cô trong hôn lễ rồi lại chuẩn bị đính hôn, còn cô thì cứ chết như vậy...
Bất kể là suy xét từ góc độ nào thì Lam Bắc Thần đều cảm thấy áy náy.