Trong lòng Lam Bắc Thần đập nhanh, huyệt thái dương cũng giật nhẹ, cả người phảng phất trống rỗng. Hắn vô lực khoát tay nói.
"Các người đi làm việc đi!"
Mọi người nhẹ nhàng thở ra, lập tức trở về phòng làm việc.
Đợi khi đi xa rồi, bọn họ mới nhỏ giọng thì thầm.
"Sao tôi có cảm giác Lam thiếu gia vẫn còn quan tâm tới Phong tiểu thư nhỉ?"
"Đúng vậy, cô nhìn sắc mặt cậu ấy cũng biến đổi nhanh như vậy, hiển nhiên là đang lo cho Phong tiểu thư."
"Tôi cảm thấy là cậu ấy nghe xong lời của chúng ta nên mới cảm thấy áy náy mà thôi. Dù sao người cũng đã sắp chết rồi, nếu Lam thiếu gia không có chút biểu tình gì thì chẳng phải đã thành động vật máu lạnh sao?"
Mọi người nhỏ giọng thầm thì, trở về bàn làm việc.
Chỉ có Lam Bắc Thần vẫn còn trong mớ suy nghĩ hỗn loạn phức tạp.
Hắn nhắm mắt lại, sau khi hoàn hồn liền nhanh chóng rời khỏi cao ốc công ty.
Lam Bắc Thần dùng con đường quan hệ của mình để nghe ngóng bệnh viện mà Phong Tố Cẩn đang ở, còn cả phòng bệnh.
Chỉ là toàn bộ bệnh viện đều đang giới nghiêm, nhóm lính đặc chủng cũng canh giữ bên ngoài bệnh viện, cả tầng năm đều có người canh cửa, hắn căn bản không thể đến gần được chứ đừng nói chi là thăm.
Địa vị của Lam gia ở Bắc Quyền Thành cũng không thể xem thường, mặc dù canh phòng nghiêm ngặt nhưng Lam Bắc Thần vẫn gặp được viện trưởng.
"Tôi muốn biết tình hình hiện tại của Phong Tố Cẩn, cô ấy thế nào rồi?"
Viện trưởng cho là Lam Bắc Thần có chuyện gì khác, không ngờ là vì lo lắng cho Phong Tố Cẩn mà tới.
"Bắc Thần, cậu... cậu xác định là hỏi chuyện của Phong tiểu thư?"
Lam Bắc Thần nhìn dáng vẻ giật mình của viện trưởng, hắn cũng biết có lẽ trong mắt người xung quanh, hắn không hề quan tâm tới Phong Tố Cẩn. Thế nhưng bất luận là quan tâm hay không quan tâm, cho dù là không có tình cảm thì hiện tại trong lòng hắn vẫn có chút áy náy với cô.
Hắn nghiêm túc mở miệng.
"Viện trưởng Chu, tôi thật sự muốn hỏi tình hình của cô ấy. Dù sao nếu như không phải vì tôi thất hứa trong hôn lễ thì hiện tại cô ấy cũng là vợ của tôi, có lẽ cô ấy cũng sẽ không gặp những chuyện thế này."
Ngừng một chút, Lam Bắc Thần tiếp tục nói.
"Cho nên chuyện cô ấy bị thương tóm lại cũng có liên quan đến hành vi lúc trước của tôi, cho dù hiện tại chúng tôi tách ra thành người lạ nhưng tôi cũng không hi vọng tính mạng của cô ấy gặp nguy hiểm."
Viện trưởng Chu nghe lời nói thành khẩn của Lam Bắc Thần, trong lòng thở dài. Vị này là người thừa kế tương lai của Lam gia, mọi mặt đều tốt, phẩm hạnh cũng tốt, không hề có vấn đề gì, nhưng chỉ riêng chuyện tình cảm...
Nhưng đây cũng là tình yêu của tuổi trẻ người ta, mấy năm nay người già bọn họ cũng không có cách nào xen vào, dù sao thì cũng là thời đại khác biệt.
Lúc này viện trưởng Chu mới lấy ca bệnh của Phong Tố Cẩn đưa cho Lam Bắc Thần xem.
Lam Bắc Thần mở ra nhìn, càng xem sắc mặt càng lạnh, ánh mắt cũng trầm xuống. Nhất là chuyện nằm viện rửa ruột vì "thuốc ngủ", Lam Bắc Thần nhìn thấy, tay cũng run lên.
"Thuốc ngủ?"
Viện trưởng Chu nói.
"Đúng vậy. Nếu không phải phát hiện kịp thời, nhanh chóng rửa ruột thì có lẽ con bé cũng sẽ thật sự có chuyện. Đứa nhỏ này cũng thật khổ, không dễ dàng gì."
Ánh mắt Lam Bắc Thần như vỡ vụn, hắn nhớ tới những chuyện nghe được khi ở công ty. Những người phụ nữ ở công ty kia nói tình cảm nhận phải tổn thương lớn như vậy cũng rất dễ nghĩ quẩn.
Nghĩ đến khả năng nào đó, sắc mặt Lam Bắc Thần cũng trắng bệch.
"Bắc Thần, cậu cũng đừng lo lắng, hiện tại cô ấy không có chuyện gì cả. Thuốc ngủ chỉ là chuyện nhỏ, cũng may không phải là thuốc độc gì cả."
Thật tình viện trưởng Chu không biết mấy lời an ủi của ông lại khiến trong lòng Lam Bắc Thần càng cảm thấy tội lỗi.
Thậm chí hắn còn có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, nếu như Phong Tố Cẩn thật sự tự sát thành công thì hắn rất khó có thể điềm nhiên như không có việc gì mà ở bên Liễu Thi Nhã như vậy.