Lam Bắc Thần nhớ tới lúc Phong Tố Cẩn cầu xin hắn, khi ấy hắn đã không cho cô sắc mặt tốt, lời nói cũng có chút cay nghiệt. Chỉ có điều khi đó hắn đang cảm thấy vui vẻ, đắm chìm trong tình cảm vừa tìm lại được, mãi mới chờ được Liễu Thi Nhã trở về, cho nên hắn không muốn mất đi Liễu Thi Nhã một lần nữa.
Lúc ấy quả thực hắn không quá lý trí.
Nếu như dùng tâm thái tỉnh táo hiện tại thì có lẽ hắn đã không lạnh lùng như thế.
Lam Bắc Thần dừng một hồi để lắng đọng cảm xúc dưới đáy lòng rồi mới xem tiếp.
Hắn nhìn thấy trang kế tiếp, trên người Phong Tố Cẩn có đủ loại vết thương, ánh mắt hắn trở nên mãnh liệt.
"Đây là chuyện gì?"
Viện trưởng Chu nhìn vẻ mặt hắn rồi nói.
"Bắc Thần, chẳng lẽ cậu vẫn còn để ý đến Phong tiểu thư sao? Thật sự là cậu không có tình cảm với cô ấy sao?"
Nếu thật sự không có tình cảm thì Lam Bắc Thần cũng sẽ không đến nỗi này.
"Viện trưởng Chu, người tôi yêu là Liễu Thi Nhã, tim một người chỉ có thể chứa một người cho nên tôi chỉ có thể có lỗi với Tố Cẩn nhưng tôi vẫn hi vọng cô ấy sống tốt."
Viện trưởng Chu nhìn trên phần mở đầu bệnh án rồi nói.
"Đây là chút vết thương, cũng đã vài năm rồi, có lẽ là người Phong gia gây ra cho cô ấy."
Lam Bắc Thần hoảng hốt.
"Phong gia?"
Hắn biết Phong gia không phải thật tâm đối xử tốt với cô nhưng xưa nay cũng không hề biết Phong gia lại sẽ tổn thương cô như vậy.
Chờ sau khi xem xong hết tất cả, Lam Bắc Thần mới biết Phong Tố Cẩn không còn nguy hiểm tới tính mạng, cũng chuẩn bị rời đi.
Lúc hắn đi ngang qua hành lang lại đụng phải Quân Mặc Hàn ở đối diện.
Quân Mặc Hàn đi ra từ trong phòng bệnh của Phong Tố Cẩn, chuẩn bị rời đi. Anh không nghĩ tới lại đụng phải Lam Bắc Thần ở chỗ này.
Ánh mắt hai người đàn ông giao nhau trong không trung, có một loại khí thể im lặng đối đầu, phảng phất có âm thanh dòng điện "xoẹt xoẹt" vang lên.
Khí tràng hai người đều rất mạnh, cả người đều toát ra sự tôn quý và ưu nhã.
Một người mị thế khuynh thành, một người đẹp trai tuấn lãng, hai vẻ đẹp khác biệt nhau, chỉ đứng trong hành lang cũng có thể hình thành một phong cảnh động lòng người.
Hai người đàn ông ưu tú ở Bắc Quyền Thành đối mặt với nhau, nhìn lẫn nhau, cũng có một loại cảm giác giằng co vi diệu.
Trên người Quân Mặc Hàn có phong thái nội liễm lại thanh quý, anh nhìn Lam Bắc Thần, đáy mắt chứa độ cong cười mà không phải cười, dường như có thâm ý khác.
Cả người Lam Bắc Thần cũng căng thẳng nhìn Quân Mặc Hàn, Phong Tố Cẩn bị ám sát là bởi vì người đàn ông này sao?
Người mà cô gả cũng là người đàn ông này!
Không thể không nói, trong lòng Lam Bắc Thần có cảm giác rất phức tạp, không nói rõ được cũng không tả rõ được.
Quân Mặc Hàn cũng chỉ nhìn Lam Bắc Thần một chút, phong thái ưu nhã chậm rãi đi tới, nhất cử nhất động đều tôn quý, khuynh thành.
Lam Bắc Thần ở Bắc Quyền Thành cũng là số một nhưng lúc ở trước mặt người đàn ông này, hắn cảm thấy mình bị xem thường.
Trong nháy mắt Quân Mặc Hàn đi ngang qua bên cạnh hắn, Lam Bắc Thần mở miệng nói.
"Thị trưởng Quân, hi vọng anh có thể đối xử với Phong Tố Cẩn thật tốt."
Hắn xưng hô Phong Tố Cẩn mà không phải là Tố Cẩn, cũng không phải là khiêu khích, chỉ là bình tĩnh nói ra suy nghĩ của mình.
Bước chân của Quân Mặc Hàn dừng lại, đôi mắt đẹp đẽ nhìn sang Lam Bắc Thần, đáy mắt mang theo ánh sáng lưu ly như trăng hoa trong nháy mắt liền biến thành u tối.
"Cô ấy là vợ của tôi, đương nhiên tôi sẽ yêu thương che chở. Lam Bắc Thần, bất kỳ kẻ nào cũng có quyền nói với tôi câu này nhưng chỉ có cậu là không có tư cách, không phải sao?"
Câu nói của Quân Mặc Hàn rất nhẹ nhàng nhưng lại khiến huyết sắc trên mặt hắn đều rút đi, hắn có cảm giác mặt mình nóng bừng.
Lam Bắc Thần hít sâu một hơi, nắm chặt hai tay bên người, tựa hồ đang đè nén cảm xúc nào đó.