Lời nói hời hợt của Quân Mặc Hàn khiến Khâu Văn Tranh phải hít một ngụm khí lạnh, anh ta cũng ý thức được Phong Tố Cẩn có địa vị rất quan trọng trong lòng Quân Mặc Hàn. Anh ta cũng hiểu rõ, sau này bản thân thật sự không thể dò xét địa vị của Phong Tố Cẩn trong lòng Quân Mặc Hàn nữa.
Quân Mặc Hàn nhìn biểu cảm đặc sắc trên mặt Khâu Văn Tranh, đứng dậy vỗ vai anh ta.
"Ban ngày khi tôi không có ở đây, bảo nhóm bác sĩ y tá chăm sóc tốt cho cô ấy."
Khóe miệng Khâu Văn Tranh giật một cái.
"Giao tình của chúng ta vẫn còn đó, cậu yên tâm, tôi chắc chắn sẽ chăm sóc cô ấy thật tốt, một sợi lông cũng sẽ không thiếu."
"Ừm."
Quân Mặc Hàn gật đầu rồi mới đứng dậy trở về phòng bệnh lần nữa, chỉ có điều lúc này Phong Tố Cẩn đã ngủ.
Quân Mặc Hàn đặt tay cô vào trong chăn rồi đắp kín chăn cho cô, sau đó mới tắt đèn, còn anh thì ngủ bên cạnh giường cô.
Khâu Văn Tranh vẫn còn run sợ trong phòng làm việc của mình. Người khác không biết Quân Mặc Hàn nhưng anh ta biết, cái mà người này không muốn nhất chính là ở bệnh viện chăm sóc cho người khác. Vậy mà trong khoảng thời gian này, mỗi ngày anh đều ở bệnh viện, điều này đã đủ chứng minh một số chuyện.
Một tháng sau vết thương trên người Phong Tố Cẩn cũng đã tốt hơn, cũng có thể xuất viện.
Bác sĩ mang theo thái độ chịu trách nhiệm, bảo cô nằm viện quan sát thêm một khoảng thời gian nữa.
Phong Tố Cẩn từ chối, cô không muốn nhìn thấy Quân Mặc Hàn mệt mỏi, bận bịu như thế. Mỗi ngày anh đều phải bận rộn đi làm, ban đêm còn phải đến bệnh viện chăm sóc cho cô. Người khác không đau lòng cho anh nhưng cô đau lòng.
Dù sao bệnh viện vẫn là bệnh viện, cũng không dễ chịu như ở nhà.
Phong Tố Cẩn vừa gọi điện thoại nói với Quân Mặc Hàn một chút nữa cô muốn xuất viện.
Quân Mặc Hàn nói hiện tại anh có chút việc gấp không đến được, một lát nữa sẽ phái người đến đón cô. Sau khi thân thể cô hoàn toàn tốt thì lính đặc chủng cũng rút đi, trong bệnh viện cũng có rất nhiều bảo tiêu mạnh mẻ canh giữ nên không cần lo lắng vấn đề an toàn.
Sau khi Phong Tố Cẩn làm thủ tục xuất viện xong, cô nghĩ mình cũng nên đi chào hỏi bác sĩ Khâu, dù sao trong khoảng thời gian này cô ở bệnh viện cũng đã làm phiền anh ta rất nhiều, huống chi anh ta và Quân Mặc Hàn cũng là bạn tốt.
Cô vừa mới tới tầng phòng làm việc của Khâu Văn Tranh liền nghe thấy âm thanh nhốn nháo.
Phong Tố Cẩn chỉ đi vài bước, lúc gần tới phòng làm việc của Khâu Văn Tranh, cô có thể nghe thấy thanh âm đối thoại.
"Bác sĩ Khâu, tôi thật sự đối với anh là vừa gặp đã yêu, anh không cần nghi ngờ tấm lòng của tôi, anh..."
Phong Tố Cẩn nghe thấy thanh âm này, bước chân hơi dừng lại, đây không phải là Nguyên Lục Nghệ, con gái của dì nhỏ sao?
Thanh âm này cô không có nghe lầm, cô nhanh chóng đi vài bước tới góc quẹo, quả nhiên nhìn thấy Nguyên Lục Nghệ đang ở bên ngoài phòng làm việc của Khâu Văn Tranh.
Tác phong của Nguyên Lục Nghệ này không hề đoan chính, thích chơi, cũng có chút điên, không hề quan tâm đến thanh danh, mỗi người đàn ông đều có chút quan hệ.
"Tôi không biết cô, mời cô rời khỏi đây có được không? Đừng quấy rầy công việc của tôi!"
"Bác sĩ Khâu, sao anh lại có thể tổn thương tấm lòng của tôi như thế. Vì gặp được anh, tôi đều ngâm nước lạnh đến mức bị cảm cúm."
Khâu Văn Tranh cũng không phải là người có tính tình tốt.
"Tôi lặp lại lần nữa, tôi không biết cô, phiền cô cút dùm tôi, có được hay không?"
Khâu Văn Tranh đứng ở cửa phòng làm việc cũng sắp nổi đóa.
"Tôi là Nguyên Lục Nghệ, mẹ tôi là người của Phong gia, lần này chắc hẳn anh biết tôi."
"Nếu cô còn như thế, tôi sẽ gọi bảo an."
"Này bác sĩ Khâu, tôi cũng là đang theo đuổi anh. Người có thể được Nguyên Lục Nghệ tôi theo đuổi, nhất định phải biết coi trọng, cậu không có thân phận cũng không có địa vị, ở trong bệnh viện làm một bác sĩ rách, còn không bằng theo tôi..."
Phong Tố Cẩn nghe đến đó, không nhịn được mà bật cười.
Tiếng người của cô rất đột ngột, Nguyên Lục Nghệ cũng nghe thấy, cô ta xoay người nhìn thấy là Phong Tố Cẩn, đáy mắt chứa một tia âm u.
"Ồ, đây không phải là Phong Tố Cẩn bám vào kim chủ sao!"