Nhiều người lái xe lấy lại tinh thần đều đang kinh hãi, trái tim thật lâu cũng không thể bình tĩnh được. Cũng có người chưa hoàn hồn lại, trong lúc khiếp sợ miệng mở thật to cũng quên đóng lại, tròng mắt cũng suýt lồi ra ngoài.
Trong lòng nhiều người đều bị một màn này khơi dậy nhiệt huyết sôi trào. Thế nhưng chờ bọn họ hoàn hồn lại, muốn quỳ lạy một chút thì cũng không thấy bóng dáng chiếc xe đâu nữa.
Tất cả những thứ này phảng phất như gió, tới lui vô ảnh khiến cho người ta đều cho là thứ mình vừa nhìn thấy chỉ là ảo giác. Nhưng một màn mạo hiểm kích thích như thế mọi người đều nhớ đến tinh tường, sao có thể là ảo giác được.
Quân Mặc Hàn lái xe, vững vàng đáp xuống trên đường cao tốc. Tuy rằng người khác cho là tất cả những thứ này rất nguy hiểm nhưng đối với Quân Mặc Hàn mà nói, lúc này trong đầu anh chỉ có một ý niệm, thời gian rất gấp rút, nhanh, nhanh, nhanh...
Anh nhất định phải chặn được chiếc xe kia trước khi Phong Tố Cẩn bị đưa đến Đế Đô. Tạm thời vẫn không phải là thời điểm thích hợp để Phong Tố Cẩn tiếp xúc với người của Quân gia. Hơn nữa trong lúc nằm viện gần đây, cảm xúc của Phong Tố Cẩn cũng không được ổn, anh biết Phong Tố Cẩn đã từng trải qua những chuyện gì cho nên hiện tại anh chỉ có thể giấu cô đi, bảo vệ cô thật tốt.
Cũng may chiếc xe này đã qua cải tạo mới có thể chịu đựng được các loại giày vò của anh.
Phong Tố Cẩn cũng không biết đã trôi qua bao lâu, cho dù cô chỉ ngồi như thế thì lực lượng toàn thân cũng sắp bị hao hết. Hô hấp của cô hỗn loạn, trong đầu cũng không ngừng thoáng hiện lên một chút tràng cảnh.
Cô không muốn nghĩ đến nhưng những tràng cảnh kia cũng sẽ tự động xuất hiện trong đầu cô.
Những cái kia giống như bóng ma tiến vào trong đầu cô, tay cô cũng khẽ run, vì không để cho bản thân loạn lên nên cô dùng tay hung hăng nhéo chân của mình, bảo trì một phần thanh tỉnh và lý trí cuối cùng.
Chỉ là không có ai biết, trên người cô đã bắt đầu rịn một tầng mồ hôi, trên trán cũng toát mồ hôi.
Hai vị quân nhân kia vẫn luôn ngồi thẳng tắp, Phong Tố Cẩn không nói chuyện, bọn họ cũng sẽ không nói.
Nhiệm vụ của bọn họ là đưa Phong tiểu thư về Quân gia.
Điều khiến bọn họ ngoài ý muốn là vị Phong tiểu thư này quá an tĩnh, cũng quá phối hợp, nhưng như thế cũng bớt một ít chuyện cho bọn họ.
Trên đường đi, Phong Tố Cẩn cảm giác được cỗ xe này xông qua vài chỗ, bên ngoài còn có âm thanh ồn ào gì đó nhưng cô cũng không nghe nổi. Nếu không phải hiện tại cô cố gắng chống đỡ lý trí thì có lẽ cô đã ngất đi rồi. Mà cô cũng không muốn dùng dáng vẻ chật vật như thế đi gặp cha của Quân Mặc Hàn.
Tốc độ xe bỗng nhiên ngày càng tăng nhanh, lắc lư kịch liệt, cấp tốc xoay tròn đủ kiểu, tốc độ xe thay đổi, dường như còn có cả va chạm khiến Phong Tố Cẩn suýt chút bị đụng đầu. Cũng may tài xế lái xe cũng ổn định một chút.
"Có chuyện gì?"
"Có người chặn đường?"
"Mệnh lệnh của lão soái trưởng là nhất định phải đưa người tới."
"Hai chúng tôi phối hợp với cậu, cậu chỉ cần xông qua, vào trong phạm vi Đế Đô thì sẽ không còn ai dám cản."
"Là Quân thiếu!"
Vừa nghe đến hai chữ "Quân thiếu", thân thể ba người trong xe đều không hẹn mà căng chặt. Phong Tố Cẩn đang hốt hoảng cũng nghe thấy hai chữ "Quân thiếu".
Là Quân Mặc Hàn sao? Anh tới rồi? Anh cũng muốn đến Đế Đô?
Không đợi Phong Tố Cẩn suy nghĩ cẩn thận, tiếng xe chói tai liên tiếp vang lên.
Cuối cùng chiếc xe quân dụng này bị các xe khác giáp công, nhất là Quân Mặc Hàn tự mình đến, chiếc xe này cũng không thể không dừng lại.
Xe của Quân Mặc Hàn vượt qua, ngăn ở trước xe quân dụng.
Quân Mặc Hàn xuống xe, hung hăng đập vào cửa xe, một thân lãnh khốc đầy sát khí.
Cửa xe quân dụng cũng bị mở ra, người đàn ông mặc quân trang cung kính với Quân Mặc Hàn.