Phong Tố Cẩn thấy sắc mặt Quân Mặc Hàn không tốt lắm, mấp máy cánh môi.
"Mặc Hàn, có phải em đã gây thêm phiền toái cho anh không?"
Quân Mặc Hàn cúi đầu nhìn Phong Tố Cẩn, ánh mắt chứa một tia trìu mến, anh đưa tay xoa xoa tóc cô.
"Nói lời ngốc gì vậy, nguyên nhân của chuyện này bắt nguồn từ anh, không có liên quan đến em."
Nói xong, Quân Mặc Hàn lấy khăn tay lau mồ hôi trên mặt cô.
"A Cẩn, em thật sự không sao cả?"
Phong Tố Cẩn vô lực tựa trong ngực Quân Mặc Hàn, lắc đầu.
"Rất lâu rồi em không về nhà, em muốn về nhà. Về nhà nghỉ ngơi, ngủ một giấc là tốt thôi."
Phong Tố Cẩn rất muốn về nhà, về nhà của cô và Quân mặc Hàn, cảm giác ấm áp khiến trái tim cô bình yên.
Hơn một tháng trước cô đều ở bệnh viện, cô cũng không muốn tiếp tục ngửi hương vị của bệnh viện nữa.
Quân Mặc Hàn còn muốn nói gì đó, nhìn thấy bộ dáng kiên trì của cô, cuối cùng cũng chỉ có thể đưa cô về nhà.
Về đến nhà, trên mặt Phong Tố Cẩn liền có thần thái, còn nở nụ cười.
Cô tắm rửa một cái, đổi một bộ quần áo sạch sẽ, cả người đều nhẹ nhàng khoan khái hơn nhiều. Dường như những uất khí trong lòng cũng đã tán đi, trong đầu cũng không còn tràng cảnh gì lóe lên nữa.
Đầu tóc cô vẫn còn ướt sũng liền muốn lên giường. Quân Mặc Hàn đưa nước nóng cho cô.
"Tóc còn ướt, em để như thế đi ngủ sẽ bị cảm. Trước tiên uống chút nước nóng, một lát sẽ ăn cơm."
Phong Tố Cẩn lắc đầu.
"Em muốn ngủ, không còn khí lực, để tóc tự khô là được. Anh ăn cơm trước đi, em đi ngủ."
Quân Mặc Hàn không thể nhìn cô cứ ngủ như vậy được nên anh chỉ có thể tự sấy tóc cho cô.
Phong Tố Cẩn cảm giác thật thoải mái, đầu gối lên đùi Quân Mặc Hàn, nước cũng không uống, cứ thế mà ngủ thiếp đi.
Quân Mặc Hàn bất đắc dĩ thở dài, sờ lên trán cô, dường như cũng không có phát sốt. Nhưng mà nghĩ tới dáng vẻ trước đó của cô anh vẫn không yên lòng, gọi điện thoại cho Khâu Văn Tranh bảo cậu ta đến xem cho cô.
Khâu Văn Tranh đương nhiên không dám chậm trễ, cầm theo hòm thuốc nhanh chóng chạy tới.
"Không thể nào, phu nhân của cậu cũng quá yếu đuối, vừa mới xuất viện lại đổ bệnh rồi?"
"Sắc mặt của cô ấy không tốt, không muốn đến bệnh viện, cậu xem cho cô ấy đi."
Khâu Văn Tranh nghe Quân Mặc Hàn nhàn nhạt giải thích, suýt chút một hơi cũng không thở được, tên trọng sắc khinh bạn!
Anh ta cũng sắp biến thành bác sĩ tư nhân của phu nhân nhà cậu ta rồi! Chỉ mới có sắc mặt không tốt mà cũng có thể khiến cậu ta khẩn trương như thế!
Chỉ là Khâu Văn Tranh cũng đã quen rồi.
Thời điểm Khâu Văn Tranh bắt mạch cho Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn cũng nhận được điện thoại từ Đế Đô. Điện thoại rung một lúc lâu nhưng anh không có nhận.
"Điện thoại của ai vậy, sao cậu không nghe máy?"
Quân Mặc Hàn trực tiếp tắt máy.
"Cha tôi."
"Chú Quân mặc dù nghiêm túc với cậu nhưng thực tình cũng chỉ muốn tốt cho cậu mà thôi."
Quân Mặc Hàn hạ giọng, thản nhiên nói.
"Ông ấy quản quá nhiều, có một số việc không phải là việc mà ông ấy có thể quan tâm."
Khâu Văn Tranh nghe giọng điệu của Quân Mặc Hàn, dường như nghĩ tới gì đó, vẻ mặt cũng biến đổi.
"Phong Tố Cẩn như thế này chẳng lẽ có liên quan tới cha cậu?"
Quân Mặc Hàn cũng không phủ nhận, Khâu Văn Tranh liền biết là thật.
Bất quá chuyện của Quân gia, cho dù anh ta là bạn tốt của Quân Mặc Hàn thì anh ta cũng rất thức thời không hỏi tới.
Sau khi bắt mạch kiểm tra cho Phong Tố Cẩn xong, Khâu Văn Tranh nói.
"Cô ấy bị dọa cho kinh sợ, thân thể suy nhược, cần phải rèn luyện và bổ sung dinh dưỡng, duy trì tâm tình thoải mái thì sẽ không có chuyện gì cả."
Đợi Khâu Văn Tranh rời đi rồi, điện thoại của Quân Mặc Hàn vẫn không ngừng vang lên, sau đó Quân Mặc Hàn chỉ có thể bất đắc dĩ nhận điện thoại.
"Tiểu tử thối, hiện tại cánh cứng cáp rồi liền muốn bay xa, ngay cả điện thoại của ta cũng không nhận..."