"Lữ Tây Viêm, tôi cảnh cáo cậu, đừng có ý đồ với anh ấy. Nếu cậu dám gây bất lợi cho anh ấy, tôi sẽ đem toàn lực giết chết cậu!"
Trong chớp nhoáng này, nhiệt độ quanh người Phong Tố Cẩn phảng phất đóng băng ba thước, đáy mắt mang theo tia sáng lạnh lẽo khiến cho một người đã quen nhìn đủ loại trường hợp như Lữ Tây Viêm cũng phải phát lạnh.
Vì sao trước kia anh ta không cảm thấy Phong Tố Cẩn này lại sinh động thú vị như thế? Giơ móng vuốt lên đều có cảm giác muốn mạng người.
"Phong Tố Cẩn, cô rất thú vị. Sao không gọi Lữ thiếu nữa rồi?"
Phong Tố Cẩn lạnh lùng nói.
"Lữ Tây Viêm, tốt nhất cậu nên nghe lọt lời cảnh cáo của tôi, tôi không có thời gian ở đây nói nhiều với cậu. Tránh ra, nếu cậu không tránh ra, có tin hôm nay tôi sẽ khiến cậu không đi nổi hay không?"
Không biết tại sao nghe những lời này của Phong Tố Cẩn, Lữ Tây Viêm thật sự có chút tin tưởng có lẽ cô thật sự sẽ làm như vậy.
Trong lúc Lữ Tây Viêm giật mình buông lỏng, Phong Tố Cẩn tránh khỏi tay Lữ Tây Viêm, đương nhiên cô cố ý dùng móng tay bấm vào cánh tay Lữ Tây Viêm rồi mới nhanh chóng rời đi.
Chờ sau khi Lữ Tây Viêm hoàn hồn, nhìn thấy vết cào trên cánh tay mình, vết thương rất sâu, đã bắt đầu đổ máu, có thể thấy được vừa rồi Phong Tố Cẩn hung ác bao nhiêu.
Lữ Tây Viêm hít một ngụm khí lạnh, khóe miệng giật một cái. Anh ta cũng không tức giận, ngược lại nhìn bóng lưng Phong Tố Cẩn, có thâm ý khác nói.
"Chúng ta sẽ còn gặp mặt. Về phần Quân Mặc Hàn, nếu Lữ gia chúng tôi thật sự có thể kéo hắn xuống thì tôi muốn xem xem cô sẽ làm thế nào đây? Còn không phải là đến cầu xin tôi sao?"
Trong giọng nói của Lữ Tây Viêm tựa hồ cũng mang theo vẻ chờ mong.
Muộn như vậy, Phong Tố Cẩn mua đồ ăn trở về cũng có chút chậm.
Mặc dù chân có chút đau, cả người cũng có chút mệt mỏi nhưng vì thời gian đang gấp nên ngay cả thời gian lấy hơi cô cũng không có, Phong Tố Cẩn rửa rau nấu cơm.
Cô nhìn đồng hồ, đoán chừng cô làm xong cơm thì Quân Mặc Hàn cũng đã tan tầm trở về. Chỉ là cô vừa làm được một nửa liền nhận được điện thoại của Quân Mặc Hàn.
"Alo."
"A Cẩn, đêm nay anh có chút xã giao, em chăm sóc tốt cho mình, ăn cơm thật ngon, khoảng tầm mười giờ anh sẽ về."
Phong Tố Cẩn nghe Quân Mặc Hàn nói, tất cả lời nói muốn nói ra đều bị cô nuốt trở vào.
"Ừm, được."
Cô nghĩ, cô muốn làm một người vợ ôn nhu hiểu chuyện nên không thể để cho Quân Mặc Hàn bận tâm vì cô.
Sau khi cúp điện thoại, Phong Tố Cẩn nhìn một nửa đồ ăn đã làm, đột nhiên cũng không còn hứng thú.
Cô tắt bếp, ăn một chén cơm, ăn một chút đồ ăn, sau khi gần như đã lấp đầy bụng, cô đem số đồ ăn còn lại ra ngoài tiểu khu cho mèo hoang ăn.
Trong phòng khách sạn nào đó.
Cơm tối hôm nay là do mấy người quan viên trọng yếu trong bộ môn chính khách ở Bắc Quyền Thành chiêu đãi các trấn trưởng cấp dưới.
Buổi chiều bọn họ mở hội nghị quan trọng mỗi năm một lần, hôm nay mở xong cũng đã rất muộn. Bởi vì Quân Mặc Hàn mới vừa lên đảm nhiệm đại hội quan chức cấp cao Bắc Quyền Thành lần đầu nên mọi người đề nghị liên hoan chiêu đãi một chút, Quân Mặc Hàn không có cách nào từ chối.
Anh có thể từ chối tiệc tối chiêu đãi của bất kỳ quan viên nào nhưng lại không có cách nào từ chối liên hoan của quan viên địa phương. Cho nên coi như làm dáng một chút, Quân Mặc Hàn cũng phải đi.
Vào trong phòng, mọi người nâng ly xã giao, cười nói vui vẻ, không có câu nệ như trong cuộc họp buổi chiều.
Mặc dù Quân Mặc Hàn vẫn một thân thanh quý nhưng cũng ít đi một phần nghiêm túc lạnh lùng, anh ở trên bàn rượu mang theo một tia khí tức ôn hòa.
Người bên dưới đều nhao nhao kính anh.
"Thị trưởng Quân, sau này chúng tôi phải dựa vào anh, chúng tôi kính anh một ly."