Ngày thường Quân Mặc Hàn không uống rượu bởi vì anh luôn cho rằng uống rượu sẽ hỏng việc, anh cũng càng không hút thuốc lá, cũng không ngửi được mùi khói.
Mọi người biết anh kiêng kị nên cũng không hút thuốc lá trước mặt anh, nhưng rượu thì vẫn phải mời.
Tất cả mọi người đều muốn chuốc say Quân Mặc Hàn, ai đến Quân Mặc Hàn cũng đều không cự tuyệt, mọi người kính anh, anh liền uống.
Cuối cùng, có rất nhiều người đều say khướt, duy chỉ có Quân Mặc Hàn vẫn ưu nhã uống, tư thái thanh nhã, đẹp đến không nói ra được. Có quan viên nghĩ nếu bọn họ là phụ nữ thì lúc này say, thật sự sẽ không nhịn được mà muốn tới gần người đàn ông này.
Một người có mị lực như vậy, thật sự sẽ khiến cho phụ nữ không nhịn được mà sùng bái, đàn ông sẽ không nhịn được mà hâm mộ.
Tửu lượng của Quân Mặc Hàn rất cao, sau khi anh đánh ngã tất cả mọi người liền phân phó với quản lý.
"Sắp xếp tốt cho những người này, chuẩn bị cho tôi một phòng, tôi muốn thay quần áo."
"Rõ!"
Mệnh lệnh của thị trưởng Quân, ai dám không làm nghiêm túc.
Lúc đầu Quân Mặc Hàn muốn trực tiếp về nhà nhưng cả người anh đều là mùi rượu, chắc chắn sẽ khiến Phong Tố Cẩn không thích nên anh muốn tắm rửa trước.
Sau khi đi vào khách sạn, Quân Mặc Hàn uống một chút trà, chờ giải rượu một chút rồi mới đứng dậy đi vào phòng tắm.
Chờ tắm rửa xong, Quân Mặc Hàn mặc áo tắm đi ra, nhìn thấy một người phụ nữ ăn mặc bạo lộ gợi cảm nằm trên giường, sắc mặt cũng thay đổi.
Sắc mặt Quân Mặc Hàn lạnh lẽo như băng, ánh mắt như thanh kiếm sắc bén đâm về phía người trên giường.
"Ai bảo cô vào đây?"
Trên người phụ nữ kia mặc một bộ váy sa màu đen, mặc như không mặc, hoàn toàn có thể nhìn thấy áo lót bên trong, không phải thật sự đẹp đẽ mà còn có chút lớn mật.
Cô ta thấy Quân Mặc Hàn mặc áo tắm, anh thanh quý vô song, liễm diễm tuyệt trần như thế, tuyệt thế phong hoa khiến người ta chói mắt, khiến cô ta cũng không nhịn được kinh diễm.
Giờ khắc này, cô ta không còn đến vì cha mà cô ta muốn có người đàn ông này.
Cô ta bước xuống giường, từng bước trần truồng đi đến gần Quân Mặc Hàn.
"Thị trưởng Quân, em nguyện ý trở thành người của anh."
Ánh mắt Quân Mặc Hàn rất lạnh, không có một tia dao động, anh lập tức lui lại, lạnh lẽo nói.
"Tự cô đi ra ngoài hay muốn tôi cho người ném cô ra ngoài, tự cô chọn."
Ánh mắt người phụ nữ mông lung khó hiểu.
"Thị trưởng Quân?"
"Tôi không cần bất kỳ phục vụ gì, người muốn trở thành phụ nữ của tôi rất nhiều, lựa chọn của tôi là cự tuyệt, cô vẫn không hiểu?"
Trâu Như Đan không muốn đi, lập tức quỳ xuống, muốn bắt lấy chân Quân Mặc Hàn.
Nhưng làm sao Quân Mặc Hàn có thể để người ta chạm vào mình một chút nào, nhẫn nại của anh đã đến cực hạn, muốn đi đến điện thoại ở đầu giường gọi phục vụ khách hàng.
"Thị trưởng Quân, cha của em là Trâu Kỷ, em chỉ muốn anh thả cha của em ra."
Động tác trong tay Quân Mặc Hàn dừng lại, quay đầu híp mắt nhìn Trâu Như Đan.
"Cho nên cô dùng phương thức này cầu xin tôi? Ngu xuẩn!"
Trâu Như Đan nghe lời nói lạnh như băng của Quân Mặc Hàn, thân thể đang quỳ trên mặt đất run lên. Cô ta nghe nói người đàn ông này trẻ tuổi lợi hại cho nên cô ta mới có tâm tư như vậy, người đàn ông như vậy còn chưa kết hôn, chỉ cần cô ta bò lên giường anh thì cái gì cũng có.
Nếu không, cô ta là thiên kim thị trưởng ngày xưa, sao sẽ làm loại chuyện như vậy.
Trước đó nghe thấy lời đồn, hôm nay chân chính nhìn thấy người đàn ông này mới biết được cái gì gọi là cao quý bất phàm, cái gì gọi là khuynh thành vô song.
Quân Mặc Hàn nhàn nhạt ưu nhã đứng đó.
"Cô đi đi, nếu không đợi thêm chút nữa thì người khó chịu sẽ là cô."
Quân Mặc Hàn còn khinh thường việc làm khó dễ một người phụ nữ.
Trâu Như Đan chưa từ bỏ ý định nói.
"Thị trưởng Quân, em còn sạch sẽ."
"Có sạch sẽ hay không thì liên can gì tới tôi!"
Cả người Trâu Như Đan run rẩy, vẫn nói ra một câu.