Lúc này Phong Tố Cẩn lại ngây thơ gật đầu, muốn bao nhiêu nhu thuận liền có bấy nhiêu nhu thuận.
Phong Tố Cẩn như vậy càng khiến Quân Mặc Hàn cảm giác dã thú ẩn núp trong thân thể mình bị kích thích, anh muốn hung hăng xé rách xé nát, muốn hung hăng khi dễ cô... Nhưng Quân Mặc Hàn là người có tính tự chủ rất mạnh, có thể khắc chế chính mình, bởi vì anh thật sự không thể gây tổn thương cho cô.
Ở phương diện nào đó anh rất mạnh, không như người bình thường cho nên từ đầu tới cuối anh đều nhẫn nại, cố gắng an ủi Phong Tố Cẩn, rất ôn nhu.
Chờ lúc hai người triệt để hòa làm một, Phong Tố Cẩn mới phát ra một tiếng. Cô vẫn chưa thể thích ứng, vẫn sẽ thấy đau.
Mi tâm như họa của Quân Mặc Hàn khẽ nhíu lại, anh dừng lại, cúi đầu hôn lên cánh môi cô rồi mới hôn gương mặt cô, vành tai, xương quai xanh...
Phong Tố Cẩn buộc chặt lợi hại, Quân Mặc Hàn chỉ có thể khẽ vuốt lưng cô, không ngừng nói bên tai cô.
"A Cẩn, thả lỏng, thả lỏng..."
"A... Quân Mặc Hàn..."
Quân Mặc Hàn nghe thấy thanh âm của cô, có thể hiểu được ý tứ của cô rồi mới bắt đầu yêu thương cô.
Cảm giác của lần ân ái này rất mạnh, trước mắt cô như có pháo hoa đẹp đẽ nổ tung.
Xưa nay Phong Tố Cẩn không hề biết còn có một loại cảm giác đám mây trôi nổi thế này, hơn nữa cảm giác này sung sướng đến không thể miêu tả.
Sau đó, khóe mắt Phong Tố Cẩn xúc động rơi nước mắt, cặp mắt yêu kiều bất lực.
Mà lúc này Quân Mặc Hàn nhìn thấy Phong Tố Cẩn như vậy, yết hầu khẽ nhấp nhô, hôn lên nước mắt cô.
"A Cẩn, đừng nhìn anh như vậy, anh sẽ không nhịn được muốn đả thương em, muốn hung hăng khi dễ em..."
Cho dù sau đó Phong Tố Cẩn đòi từ bỏ, Quân Mặc Hàn chỉ dùng răng nhẹ nhàng gặm lấy cổ cô.
"A Cẩn, bắt đầu là do em nói, còn kết thúc thì không phải do em chọn."
Quân Mặc Hàn đòi hỏi quá nhiều, bởi vì anh đã không kiểm soát được.
Xưa nay Phong Tố Cẩn không hề biết lúc này Quân Mặc Hàn hoàn toàn khác với dáng vẻ tôn quý thanh lãnh thường ngày của anh. Ngày thường anh cấm dục bao nhiêu nhưng lúc này anh quá hung hăng mãnh liệt.
Hơn nữa Quân Mặc Hàn của lúc này, ánh mắt hồn xiêu phách lạc, tựa hồ còn hiện lên một đạo hào quang màu lam nhạt, đúng như đêm tối yêu mị, đoạt tâm người khác.
Phong Tố Cẩn khóc không ra nước mắt.
"Em... sau này em cũng sẽ không làm canh đại bổ nữa..."
"Ngoan, không cần có canh đại bổ thì anh cũng có thể cho em toàn bộ."
Chẳng biết qua bao lâu, Quân Mặc Hàn mới chịu đựng được cỗ run rẩy trong thân thể mà dừng lại. Anh ôm Phong Tố Cẩn thật chặt, bình phục cỗ kích động kia, trìu mến hôn cô.
Phong Tố Cẩn nằm trong ngực anh thở dốc, toàn thân bất lực nhưng cũng biết bọn họ đã chân chính là vợ chồng.
Trong lòng Quân Mặc Hàn thở dài một tiếng, sâu sắc nhìn Phong Tố Cẩn, hôn lên nước mắt động tình của cô. Động tác của anh ôn nhu như vậy, mặc dù cả người Phong Tố Cẩn đều bất lực nhưng đối mặt với ánh mắt ôn nhu ấm áp đó, trong lòng cô đột nhiên run lên.
Quân Mặc Hàn hiểu rõ tối nay là do anh không kiểm soát được, hơn nữa còn mất khống chế vô cùng, hoàn toàn không cho lý trí nắm giữ. Loại cảm giác này cũng thật lâu rồi anh chưa có lại.
Từ khi anh hơn mười tuổi, huấn luyện trong quân bộ đặc chủng, anh đã sớm quên cảm giác mất khống chế là như thế nào.
Anh nhìn ánh mắt vẫn tín nhiệm và ỷ lại của Phong Tố Cẩn, nhìn vết tích trên người cô, nghĩ tới cô là lần đầu tiên mà lại phải chịu sự mãnh liệt của anh như vậy, anh liền có chút tự trách.
Ánh mắt Quân Mặc Hàn lấp lóe, tránh đi đôi mắt của Phong Tố Cẩn rồi mới ôm cô vào phòng tắm tắm rửa, sau đó lại đổi tấm ga giường dính máu, bế cô lên giường, đắp kín chăn cho cô.
Quân Mặc Hàn đau lòng hôn lên trán Phong Tố Cẩn.
"Thật xin lỗi, đã khiến em mệt mỏi rồi."
Phong Tố Cẩn cực kỳ mệt mỏi, biết Quân Mặc Hàn buông tha cho cô, một lát đã ngủ thiếp đi.
Quân Mặc Hàn ngồi trên giường một hồi rồi mới ăn mặc chỉnh tề ra khỏi tiểu khu.
Anh lái xe đến siêu thị tiện lợi 24 giờ mua gói thuốc.