Dạ Lôi nghe theo thiếu phu nhân, lập tức lái theo xe của Lữ Tây Viêm ở phía trước.
Anh ta xuất thân từ Ám Các, lúc theo dõi xe cũng sẽ có kỹ xảo, dù khoảng cách có xa thì cũng thấy được xe của Lữ Tây Viêm trong tầm mắt.
Sau đó Lữ Tây Viêm lái xe đến nội thành phía Tây, vòng vào một con hẻm nhỏ.
Bên này là khu dân cư nhà một tầng, vì để không bị phát hiện nên Phong Tố Cẩn và Dạ Lôi phải xuống xe. Hai người đi tới cây đại thụ sau bức tường lớn, ngồi xổm, nằm sấp, quả nhiên nhìn thấy được xe của Lữ Tây Viêm dừng cách đó không xa, mơ hồ có thể nhìn thấy hai người trong xe.
Mặc dù ở chỗ này không nhìn rõ lắm nhưng Phong Tố Cẩn biết, hai người kia bắt đầu chơi xe chấn!
Phong Tố Cẩn nhanh chóng lấy điện thoại ra, tiến hành quay chụp.
Qua một lúc, Trâu Như Đan xuống xe, sửa sang lại tóc và quần áo một chút, sau đó đi tới căn nhà ở cách đó không xa, Lữ Tây Viêm cũng lái xe đi.
Đáy mắt Phong Tố Cẩn lóe lên tia sáng, nói với Dạ Lôi.
"Dạ Lôi, tôi đoán Trâu Như Đan này nhất định có cấu kết với Lữ Tây Viêm, chúng ta phải bắt được Trâu Như Đan này, hỏi cho rõ ràng."
"Thiếu phu nhân yên tâm, nơi này rất vắng vẻ, sẽ không có ai phát hiện."
Nói xong, hai người âm mưu xuống tường, đi theo Trâu Như Đan, trong nháy mắt cô ta vào cửa, hai người cũng đi vào theo.
Lập tức, Trâu Như Đan liền bị Dạ Lôi chế trụ quỳ trên mặt đất.
Dao găm trong tay Phong Tố Cẩn cũng đặt trên cổ Trâu Như Đan.
"Không được lộn xộn."
Trâu Như Đan nhìn thấy Phong Tố Cẩn, tròng mắt suýt chút đều rơi ra.
"Là cô, các người!"
Phong Tố Cẩn cầm video trong tay đặt trước mặt Trâu Như Đan.
"Cho cô xem một chút, nếu cô không phối hợp, tôi sẽ chiếu cái này lên. Thiên kim thị trưởng Trâu ngày xưa chơi xe chấn, cô nói xem những chị em kia của cô có thể cả ngày đến trào phúng cô hay không."
Sau khi Trâu Như Đan xem hết, sắc mặt xanh mét, vẻ mặt cô ta như ăn phải con ruồi, nửa ngày mới mở miệng nói.
"Cô muốn bảo tôi phối hợp cái gì?"
"Nói, cô và Lữ Tây Viêm âm mưu muốn làm gì Quân Mặc Hàn?"
"Cô... làm sao cô biết chúng tôi muốn..."
Sau khi Trâu Như Đan nói được một nửa mới ý thức được lỡ mồm, có muốn giấu diếm cũng không giấu diếm được.
Trong lòng Phong Tố Cẩn vô cùng quan tâm Quân Mặc Hàn, nếu ai dám gây bất lợi cho anh thì chính là đạp lên uy hiếp của cô, đương nhiên cô sẽ phát cáu.
Phong Tố Cẩn một tay tóm lấy tóc của Trâu Như Đan, dùng sức kéo.
"A..."
Trâu Như Đan bị đau muốn kêu lên liền bị Dạ Lôi dùng sức đánh một bạt tay.
Lực tay của Dạ Lôi không thể so với người bình thường, Trâu Như Đan trực tiếp rớt hai cái răng, khóe miệng cũng thổ huyết.
Lúc này, cô ta bị dọa sợ đến mức run lên, ý thức được Phong Tố Cẩn này thật sự hung ác, chẳng trách có thể được Quân Mặc Hàn nhìn trúng.
Ánh mắt Phong Tố Cẩn nảy sinh ác độc nói.
"Nói, cô và Lữ Tây Viêm muốn làm gì Quân Mặc Hàn? Tôi nói cho cô biết, cô dám nói láo một câu, nếu Quân Mặc Hàn bị tổn thương một sợi tóc, tôi sẽ tính trên đầu cô."
Trâu Như Đan còn đang do dự, Dạ Lôi đánh tiếp một bạt tay, cô ta lại rụng một cái răng.
Trâu Như Đan bị đánh, đau đến mức trước mắt toàn đom đóm, sau đó lại phun ra một ngụm máu.
Phong Tố Cẩn cảm giác được hai người này muốn làm gì đó với Quân Mặc Hàn, cô thật sự lo cho an nguy của Mặc Hàn, lúc này không thể nghĩ được gì khác, chỉ có thể tức giận, cầm dao găm đặt trên mặt Trâu Như Đan.
"Hiện tại tâm tình của tôi không tốt, nếu như cô muốn đùa giỡn thì gương mặt này cũng đừng hòng nữa."
Bị đe dọa một phen, Trâu Như Đan mới nơm nớp lo sợ nói.
"Lữ thiếu bảo tôi khẳng định với bên ngoài rằng mẹ của tôi bị thị trưởng Quân hại chết, cha của tôi bị thị trưởng Quân bức điên, bảo tôi cắn lấy thị trưởng Quân không thả... Còn bảo tôi không cần sợ, hôm nay xe của thị trưởng Quân sẽ bị nổ trên đường, có lẽ hắn sẽ không về được..."