Lữ Tây Viêm vừa vào phòng liền thấy Trâu Như Đan ngồi ở chỗ kia, miệng nhếch lên ý cười cà lơ phất phơ. Không đợi hắn có động tác gì, nền nhà đột nhiên bị mở bung ra, hắn lập tức rơi xuống.
"A"
Phía dưới là một cái túi, cứ thế mà nhốt Lữ Tây Viêm vào trong, ngay sau đó rất nhiều côn đồ đi ra, cầm gậy "chào hỏi" trên người Lữ Tây Viêm.
Phong Tố Cẩn ở trong bóng tối chỉ huy, đáy mắt hiện lên sát ý nồng đậm.
Cô đã từng nói, ai cũng không thể động vào Quân Mặc Hàn. Nếu Lữ Tây Viêm dám xuống tay với Quân Mặc Hàn, cô liền muốn giết chết hắn.
Ngày đó những lời mà cô nói với Lữ Tây Viêm đều là nghiêm túc, kết quả Lữ Tây Viêm vẫn không nghe lọt tai.
"Aaa"
Lữ Tây Viêm chưa từng nhận qua đãi ngộ như vậy, cả người đau đến phát run.
Lúc này hắn mới ý thức được, hắn bị Trâu Như Đan gài bẫy, hắn chủ quan cho rằng Trâu Như Đan chỉ như một quân cờ, nào nghĩ tới cô ta có thể cắn lại hắn như vậy.
Hơn nữa Ngự Cung là nơi quyền quý ở Bắc Quyền Thành, trị an bảo hộ đều có, vậy mà hôm nay...
Lữ Tây Viêm đau đến mức không thể nghĩ được.
"Rắc" một tiếng, chân của hắn cũng bị đánh gãy.
Sau đó Lữ Tây Viêm ngất đi, ban đêm, người nhà họ Lữ nhìn thấy Lữ Tây Viêm bị đánh ngất ở cửa ra vào, toàn bộ Lữ gia kinh hãi một đêm không bình yên.
Trong nháy mắt Lữ Tây Viêm bị khống chế, Trâu Như Đan cũng bị chặn miệng, để người ta trông chừng.
Cô ta tận mắt thấy Phong Tố Cẩn an bài những người này đối phó với Lữ Tây Viêm như thế nào. Cô ta phát hiện Phong Tố Cẩn này thật sự không thể chọc!
Cô ta nhìn tràng diện hành hung như thế cũng bị dọa hôn mê bất tỉnh.
Sau này cô ta không thể bị người Lữ gia phát hiện, Lữ Tây Viêm sẽ chơi chết cô ta.
Cuối cùng, Trâu Như Đan hối hận nhất chính là ngày đó đã nghe theo Lữ Tây Viêm, tới gần thị trưởng Quân.
Lúc này cô ta nhớ tới, trước kia lúc cha cô ta làm thị trưởng Trâu đã nói, Bắc Quyền Thành là địa phương ngư long hỗn tạp nhất, đừng nhìn thấy cảnh tượng phồn vinh mà xem thường, đây thật chất là nơi tàng long ngọa hổ.
Hơn nữa, cha cô ta còn nói, Bắc Quyền Thành là thần địa viễn cổ trong truyền thuyết, cho nên rất nhiều người sẽ an bài con cháu ưu tú của mình sống nhờ ở nơi này.
Khi đó cô ta còn xem thường: "Cha, có hỗn tạp hơn nữa thì chẳng phải cũng bị thị trưởng người cai quản sao."
"Con không hiểu, ở Bắc Quyền Thành này, cha có thể quản lý một cái thành phố? Con quá đề cao cha của con rồi, ta cũng phải nghe theo người khác."
"Cha, chẳng lẽ cha còn phải nghe theo người khác?"
"Quân cờ nha."
"Cha, cha đùa gì thế..."
Trâu Như Đan lâm vào trong hồi ức, từng đợt sợ hãi kéo tới. Lúc trước cô ta không đem lời nói của cha nghe trong tai, ngây thơ không để ý, hiện tại cô ta mới phát giác được, Bắc Quyền Thành thật sự phức tạp, dường như mỗi người mỗi vật đều không hề đơn giản.
Cô ta nghĩ tới những năm này đã xảy ra rất nhiều chuyện, cha cô ta cũng đã nói rất nhiều, ý thức được dường như cha cũng là quân cờ của một số người.
Những chuyện còn lại ở Ngự Cung cô giao cho Dạ Lôi xử đi.
Sauk hi Phong Tố Cẩn rời khỏi Ngự Cung, cảm giác cả người rất lạnh, thậm chí còn có chút mệt mỏi.
Cô nhìn tay mình một chút, thật ra cô không hề vui vẻ gì, cô không muốn làm người xấu. Nhưng cô muốn mình mạnh lên, muốn có năng lực đứng bên cạnh Quân Mặc Hàn để giúp cho anh, mà không phải là chờ anh đến bảo vệ.
Quân Mặc Hàn cũng đã nói qua rất nhiều lần, bên cạnh anh cũng không an toàn, gần đây xảy ra rất nhiều chuyện cũng để cô tỉnh táo nhận thức, cho nên cô không thể nhân từ, cô phải hung ác, hung ác đối với kẻ địch, cũng phải buộc mình hung ác.
Phong Tố Cẩn đứng dưới bầu trời đêm, mặc cho gió lạnh thổi lấy mình, cuối cùng thở dài, đi về nhà.
Lúc cô vừa muốn đi vào tiểu khu, một chiếc xe dừng lại bên cạnh cô, Phong Tố Cẩn phản xạ có điều kiện quay đầu, nhìn thấy bóng người từ trên xe bước xuống.