Nghe xong những lời này, sắc mặt Phong Tố Cẩn lập tức thay đổi.
"Tiểu Phong, có phải lúc trước em đã đắc tội với người của Đế Đô không? Hơn nữa còn là người hiểu rất rõ phong cách thiết kế của em? Trước đó mọi thứ vẫn tốt nhưng hai lần này, bản vẽ em thiết kế đều bị trả về. Điều này cũng thật kỳ lạ! Có phải có người đặc biệt nhắm vào em không?"
Chị Trần cũng muốn giúp Phong Tố Cẩn nhưng tình huống trước mắt như vậy, cô ấy cũng không thể không nói với Phong Tố Cẩn, để cô đề cao cảnh giác một chút.
Phong Tố Cẩn biết người có âm mưu với cô là ai. Không ai khác ngoài Hạ Tư Tuyền.
Năm đó, Hạ Tư Tuyền đã ép cô thôi học đại học, bây giờ lại muốn khiến cô mất việc sao?
Tâm địa cô ta quả thật quá hung ác, muốn đuổi tận giết tuyệt!
Nhưng hết lần này tới lần khác như vậy, Phong Tố Cẩn sẽ không để yên. Cô càng muốn sống tốt hơn để một ngày nào đó sẽ xé nát Hạ Tư Tuyền.
"Chị Trần, quả thực em có chút ân oán cá nhân với một người, cũng chỉ có người này quen thuộc phong cách thiết kế của em. Trước kia em học thiết kế kiến trúc, bây giờ đổi thành thiết kế đồ trang sức nhưng phong cách cá nhân sẽ không đổi được."
Cô cảm thấy rất kỳ quái. Tính theo thời gian, bây giờ Hạ Tư Tuyền hẳn đang học ở nước ngoài, không thể về nước được. Vậy nói cách khác, có lẽ cô ta thừa dịp nghỉ lễ ở nước ngoài mà trở về?
Phong Tố Cẩn đột nhiên nghĩ tới việc Mễ Lương Sắt nhảy lầu tự sát. Cô nheo mắt, chẳng lẽ chuyện này cũng liên quan tới Hạ Tư Tuyền?
Hạ Tư Tuyền vốn là một kẻ có ham muốn chiếm hữu rất mạnh. Mễ Lương Sắc thích Nạp Lan Vân Thanh, làm sao cô ta có thể cho phép cô ấy tồn tại?
Từ việc này, Phong Tố Cẩn đã hiểu ra gì đó.
Chị Trần suy nghĩ một chút rồi nói: "Tiểu Phong, em không cần lo lắng. Như vậy đi, em cứ tiếp tục làm bản vẽ thiết kế, chị để em phối hợp với Tiểu Văn, hai người cùng nhau giao lưu pha trộn phong cách thiết kế, người khác sẽ không nhận ra."
Chị Trần có thể vì cô mà không e ngại thế lực ở Đế Đô, cô thật sự rất cảm động.
"Chị Trần, cảm ơn chị, em vẫn nên suy nghĩ thật kỹ xem sau này phải làm thế nào."
"Ừm, em cũng nên buông lỏng, đừng suy nghĩ nhiều, thuyền đến cầu tự nhiên sẽ thẳng, chưa từng có chỗ ngoặt, biết không?"
"Vâng."
Về nhà, Phong Tố Cẩn cũng không nói với Quân Mặc Hàn chuyện công việc của mình. Cô không muốn khiến Quân Mặc Hàn lo lắng.
Nhưng cô cũng muốn mau có công việc để có thể kiếm được tiền lương. Cô không thể chỉ ỷ lại vào Quân Mặc Hàn.
Ở nhà đợi đến buổi chiều, Phong Tố Cẩn giữ vững tinh thần, bảo Dạ Lôi gửi cho cô đoạn video ở bệnh viện tâm thần để xem lại thật kỹ.
"Dạ Lôi, cậu nhất định phải giúp tôi tra được kẻ đã từng tiếp xúc với Mễ Lương Sắt! Lập tức gửi cho tôi tất cả video hình ảnh ở bệnh viện vào khoảng thời gian kia!"
"Được, thiếu phu nhân."
Lúc chạng vạng tối, Dạ Lôi đem tất cả video tư liệu đưa cho Phong Tố Cẩn.
"Thiếu phu nhân, có một đoạn video tư liệu bị kẻ nào đó xóa đi. Tôi đã nhờ Hacker xâm nhập vào máy chủ nên vẫn lấy lại được. Tôi nghĩ, chắc hẳn đó là mấu chốt."
Phong Tố Cẩn mở đoạn video trên máy tính, bắt đầu xem.
Cô xem nhiều lần, đột nhiên phát hiện một hình dáng quen thuộc. Mặc dù cô ta mặc quần áo y tá, mang khẩu trang, rất khó nhìn ra nhưng vì Phong Tố Cẩn hiểu rõ cô ta nên thấy rất rõ ràng. Cô không nhìn lầm, đây chính là Hạ Tư Tuyền.
Bây giờ, cô gần như có thể khẳng định, việc Mễ Lương Sắt tự sát có liên quan tới Hạ Tư Tuyền.
Ban đêm, lúc Quân Mặc Hàn trở về, Phong Tố Cẩn nhanh chóng nói những phát hiện của mình cho Quân Mặc Hàn.
Dường như anh có chút ấn tượng với người này. Lúc trước, xem tư liệu của Phong Tố Cẩn, anh biết được việc cô bị buộc thôi học có khả năng liên quan tới cô ta.