Phong Tố Cẩn chờ cảm xúc Mễ Lương Ngân dần ổn định lại mới mở miệng nói: "Sự tình anh cũng đã rõ ràng, kẻ chân chính bức tử em gái anh là Hạ Tư Tuyền. Tôi có thể giúp anh ra ngoài, giúp anh báo thù."
Đáy mắt Mễ Lương Ngân mang theo sát ý điên cuồng. Bây giờ, hắn chỉ hận không thể lập tức giết chết Hạ Tư Tuyền, thay em gái báo thù.
"Cô giúp tôi những việc này chắc chắn sẽ phải có cái giá. Cần tôi làm gì?"
Phong Tố Cẩn cười nói: "Anh là người thông minh, nói thật, mối thù của tôi và Hạ Tư Tuyền không thể ít hơn so với anh. Tôi muốn anh đến bên cạnh cô ta, lấy được sự tin tưởng của cô ta, từ từ đối phó cô ta, cụ thể thế nào thì phải nghe chỉ thị của tôi."
Phong Tố Cẩn nói xong, lại nói ân oán của Mễ Lương Sắt và Hạ Tư Tuyền một lần, đơn giản chính là hai nữ nhân đều yêu Nạp Lan Vân Thanh.
"Dựa vào cái gì mà tôi phải nghe cô, tin cô?"
"Anh không có lựa chọn. Video anh sát hại Liễu Thi Nhã đã bị tung lên, anh cho rằng anh còn có thể sống mà ra ngoài à?"
"Cô không sợ tôi không nghe cô à?"
"Anh có thể không nghe tôi. Chỉ có, nói như vậy, anh báo thù cũng trở thành vô nghĩa. Giết Hạ Tư Tuyền để làm gì? Không phải khiến cô ta thống khổ mới thật sự là báo thù sao?"
Dưới miệng lưỡi của Phong Tố Cẩn, cuối cùng Mễ Lương Ngân cũng quyết định hợp tác với cô.
Phong Tố Cẩn đem các loại tư liệu về sở thích và tính cách của Hạ Tư Tuyền mà trước đó cô đã soạn đưa cho Mễ Lương Ngân để hắn nghiên cứu.
Sau khi Phong Tố Cẩn rời đi, cô cũng không biết Quân Mặc Hàn đã tìm người hạ sâu độc Mễ Lương Ngân. Chỉ có như vậy mới có thể cam đoan Mễ Lương Ngân sẽ nghe lời, không cắn ngược một cái.
Chỉ cần là chuyện vợ cần làm, Quân Mặc Hàn đều sẽ giúp cô hoàn thành.
Mặt Liễu Thi Nhã bị rạch, mặc dù Lam Bắc Thần đã nhanh chóng mời những bác sĩ hàng đầu thế giới về phẫu thuật nhưng vẫn chưa thể biết được có thể khôi phục như ban đầu hay không.
Nhìn những việc Lam Bắc Thần làm vì cô ta, Liễu Thi Nhã vẫn rất cảm động.
Người bình thường không thể mời được một đội ngũ như vậy. Trước kia cô ta đã nghe qua, lịch khám chữa bệnh của đội ngũ bác sỹ này được sắp xếp rất dày đặc. Người có thân phận, có chống lưng, có tiền hay thậm chí sắp chết cũng chưa chắc đã có thể mời được.
Liễu Thi Nhã bắt đầu dò đoán thân phận của Lam Bắc Thần. Cô ta luôn cảm thấy sau lưng anh ta hẳn còn có gì đó.
"Bắc Thần, sao anh có thể mời được bọn họ?"
"Trong tay anh có Ngọc Điệp, năm đó cha anh để lại. Anh dùng Ngọc Điệp này để mời."
Liễu Thi Nhã biến sắc. Ngọc Điệp sao?
Nghe nói Ngọc Điệp chỉ tồn tại trong một gia tộc thần bí, uy lực cực mạnh, giống như lệnh bài của Hoàng đế cổ đại. Không đúng, nó còn thần bí hơn cả lệnh bài của Hoàng đế.
Sở dĩ cô ta biết những điều này là bởi tình cờ nghe được kẻ thần bí kia nhắc tới.
"Ngọc Điệp rốt cuộc là gì?"
Thần sắc Lam Bắc Thần biến đổi. Anh ta cầm trái cây vừa gọt xong đưa cho Liễu Thi Nhã: "Ăn trái cây trước đi, đừng lo gương mặt."
Liễu Thi Nhã còn muốn hỏi nhưng nhìn sắc mặt Lam Bắc Thần, cô ta nhịn lại lời muốn nói.
Liễu Thi Nhã cảm thấy dường như cô ta cũng không thế nào hiểu rõ Lam Bắc Thần. Anh cũng có bí mật!
Ban đêm, lúc Lam Bắc Thần không ở đây, phòng bệnh của cô ta nghênh đón một vị khách không mời mà đến.
Liễu Thi Nhã nhìn người đàn ông tuyệt mỹ tôn quý, khí tràng cường đại trước mặt, kinh diễm đến suýt chút nữa không thở nổi.
Nhìn kỹ, cô ta phát hiện người đàn ông này có chút quen thuộc nhưng lại không tài nào nhớ ra được.
Quân Mặc Hàn mở bút ghi âm trong tay. Một vài lời đối thoại bên trong lập tức tuôn ra.
"Mễ tiểu thư, nghe nói cô nhập viện rồi. Tôi tới nhìn cô một chút, ngay cả một ngón tay của tôi cũng không sánh nổi..."
Bút ghi âm phát ra không sót một chữ nào những lời cô ta từng nói với Mễ Lương Sắt. Liễu Thi Nhã bị dọa, đôi mắt lộ vẻ sợ hãi. Nếu không phải mặt băng bó, có thể thấy được gương mặt tái nhợt không chút huyết sắc nào của cô ta.