Không dám tin, Liễu Thi Nhã trừng to mắt. Sao kẻ này lại có được đoạn ghi âm này?
Lúc trước cô ta đã rất cẩn thận, dùng thiết bị dò xét qua, xác định không có bất kỳ thiết bị ghi âm nào mới nói những lời kia với Mễ Lương Sắt.
Cô ta không biết thiết bị ghi âm này là sản phẩm công nghệ cao mới nhất, chỉ có Quân Mặc Hàn sở hữu, có thể đánh lừa tất cả thiết bị dò xét.
Trong tay Quân Mặc Hàn có hai đoạn ghi âm liên quan tới Liễu Thi Nhã. Một là đoạn đối thoại của cô ta và Mễ Lương Sắt, một cái khác là đoạn ghi âm lúc Liễu Thi Nhã tranh chấp đánh nhau với Phong Tố Cẩn ở đầu hẻm.
Hai đoạn ghi âm này có thể bộc lộ bản tính của Liễu Thi Nhã.
Để trút giận cho vợ nhỏ của mình, Quân Mặc Hàn vốn dự định sau khi Liễu Thi Nhã và Lam Bắc Thần đính hôn, có quan hệ trói buộc rồi mới đem ghi âm gửi cho Lam Bắc Thần. Hẳn lúc đó tâm thái và sắc mặt của Lam Bắc Thần sẽ rất đặc sắc.
Có điều, trước mắt, hai đoạn ghi âm này còn có tác dụng khác.
Liễu Thi Nhã không phải người ngu xuẩn, lập tức hiểu ra rất nhanh: "Anh, anh muốn làm gì?"
Quân Mặc Hàn cũng không nói thừa: "Rút lại khiếu kiện với Mễ Lương Ngân. Cô có thể nói hôm đó đang quay phim diễn kịch. Chỉ cần cô làm như vậy, bút ghi âm sẽ là của cô."
"Làm sao anh có thể cam đoan Mễ Lương Ngân sẽ không tiếp tục động thủ với tôi?"
"Tôi có thể cam đoan, đương nhiên cô có thể không tin. Cô không tin, tôi sẽ tung nội dung trong bút ghi âm này lên mạng. Đến lúc đó, cô cảm thấy cô còn có thể bình yên vô sự ngồi chờ ở đây sao?"
Đây là uy hiếp trần trụi. Người đàn ông tôn quý ưu nhã này rõ ràng hoàn mỹ như vậy nhưng những lời nói ra lại có thể khiến người ta sợ hãi.
Vì chính cô ta, cô ta cũng chỉ có thể cắn răng nghiến lợi nói: "Được, tôi đồng ý!"
Rời khỏi phòng bệnh của Liễu Thi Nhã, Quân Mặc Hàn vừa vặn gặp phải Lam Bắc Thần từ hành lang bên kia đi tới.
Lòng dạ Quân Mặc Hàn nảy lên một cái. Thật là khéo, không nghĩ sẽ lại đụng phải Lam Bắc Thần như vậy!
Thần sắc tự nhiên, Quân Mặc Hàn đi tới thang máy.
Không nhịn được, Lam Bắc Thần mở miệng nói: "Thị trưởng Quân, tôi và Thi Nhã sẽ đính hôn sớm thôi."
Nói bóng gió nghĩa là Liễu Thi Nhã là của anh ta. Đây là một loại tuyên bố chủ quyền.
Thân thể Quân Mặc Hàn cứng đờ, hiển nhiên là bị Lam Bắc Thần làm cho kinh sợ. Chỉ trong chớp mắt, anh liền hiểu Lam Bắc Thần có ý gì.
"Lam Bắc Thần à? Cậu cảm thấy tôi đã có trân bảo như A Cẩn còn có thể coi trọng cỏ dại ven đường sao?"
Chỉ với một câu, nâng Phong Tố Cẩn lên, giẫm thấp Liễu Thi Nhã, anh nói rõ ràng cho Lam Bắc Thần, Liễu Thi Nhã chính là cỏ vại ven đường, anh thậm chí còn chẳng thèm để mắt đến.
Lam Bắc Thần đột nhiên hối hận khi nói chuyện với Quân Mặc Hàn. Mỗi lần nói chuyện, anh ta đều cảm thấy như bị Quân Mặc Hàn tát vào mặt.
Sắc mặt Lam Bắc Thần tái xanh. Anh ta không nói nữa, đi tới phòng bệnh.
Khóe miệng nhếch cao, Quân Mặc Hàn tiếp tục đi về phía thang máy.
Không tới một ngày, Lam Bắc Thần đã dập tất cả video và tin tức Liễu Thi Nhã bị đâm. Tương tự, Liễu Thi Nhã cũng bác đơn khiếu nại Mễ Lương Ngân.
Sau khi Mễ Lương Ngân ra khỏi trại tạm giam, Quân Mặc Hàn nhanh chóng an bài cho hắn rời khỏi Bắc Quyền Thành.
Mễ Lương Ngân căn cứ theo tư liệu và manh mối Phong Tố Cẩn cung cấp, cầm tiền Quân Mặc Hàn đưa, ra nước ngoài. Hắn muốn đến trường mà Hạ Tư Tuyền đang theo học ở nước ngoài để tới gần cô ta, lấy được sự tin tưởng của cô ta.
Lúc Liễu Thi Nhã đang chờ hồi phục để cắt chỉ trên mặt, cô ta nhận được một cú điện thoại.
Vừa nhìn dãy số, Liễu Thi Nhã vội vàng nhận điện
Sau khi cúp điện thoại, Liễu Thi Nhã trầm mặc hồi lâu.
Cô ta đã hiểu, Lam gia không đơn giản, có lẽ Lam Bắc Thần cũng không đơn giản. Cô ta nhận được mệnh lệnh của bên trên, phải đi vào Lam gia, nhờ lực lượng của Lam gia tìm kiếm một người.
Bất kể cô ta có nguyện ý hay không, vẫn phải làm như vậy.