Phong Tố Cẩn chạy đến phòng bếp, vui mừng nói: "Mặc Hàn, anh về rồi à? Anh về lúc nào thế, em còn không phát hiện ra!"
"Mặc Hàn, Mặc Hàn, sao anh lại không nói gì vậy? Anh không để ý đến em..."
Phong Tố Cẩn không ngừng nhảy nhót bên cạnh Quân Mặc Hàn, nhìn anh, luôn miệng nói.
Quân Mặc Hàn nghiêng đầu. Nhìn Phong Tố Cẩn vui vẻ như vậy, anh hơi khựng lại một chút: "Em nói nhiều như thế, bảo anh phải trả lời em thế nào? Đi chơi trước đi, một lát sẽ có cơm tối."
Phong Tố Cẩn chỉ muốn bên cạnh Quân Mặc Hàn. Cô đưa tay ôm lấy eo anh từ phía sau: "Vừa rồi anh không để ý đến em..."
Thanh âm của Phong Tố Cẩn ngập tràn ủy khuất.
Quân Mặc Hàn lắc đầu bật cười, trong lòng bất đắc dĩ thở dài. Thật sự có vẻ anh đã làm hư cô. Có điều, ai bảo anh nguyện ý chiều chuộng, nguyện ý nuông chiều nên bất kể tính tình cô thế nào, anh cũng chịu được.
"Ngoan, không phải không để ý đến em. Anh đang bận nấu cơm, nơi này nhiều khói dầu, em đừng ở phòng bếp."
Phong Tố Cẩn vẫn ôm eo Quân Mặc Hàn như cũ, nói: "Ban đầu em mua đồ ăn là muốn làm cơm, không nghĩ anh trở về sớm như vậy."
"Ừm, hôm nay thứ sáu, tan tầm sớm một chút."
Mắt Phong Tố Cẩn sáng lên: "Ngày mai, ngày mốt là cuối tuần, anh có thể ở nhà đúng không?"
Hôm nào Quân Mặc Hàn cũng bề bộn công việc, cuối tuần trước anh cũng tăng ca. Thời gian hai người ở chung thật sự rất ít nhưng một khi đã ở chung, Quân Mặc Hàn sẽ vô cùng cưng chiều Phong Tố Cẩn.
Chẳng trách cô lại thích bên cạnh anh như thế.
Từ sau khi hai người thật sự làm vợ chồng, những chuyện thân mật cũng tự nhiên mà phát sinh, tình cảm có vẻ cũng có chút đột phá.
Chỉ có điều, cả hai đều không phải người thích tìm tòi nghiên cứu tình cảm đối phương dành cho mình mà đều cảm thấy thuận theo tự nhiên là hợp lý nhất.
Đương nhiên tính tình của Phong Tố Cẩn thật sự là do Quân Mặc Hàn nuông chiều mà ra. Chỉ là hơi dính người, Quân Mặc Hàn cũng vui vẻ chịu đựng.
Anh muốn nuông chiều cô đến mức tất cả mọi người đều không chịu được, chỉ có anh mới có thể chịu được.
Quân Mặc Hàn bưng đồ ăn ra. Quay đầu nhìn về phía Phong Tố Cẩn, mắt anh lóe lên một tia mị hoặc. Anh khẽ nói: "Hi vọng cuối tuần anh ở nhà?"
Phong Tố Cẩn dùng sức gật đầu. Quả thật cô rất cô đơn, cũng không có cảm giác an toàn. Cha đang hôn mê, em đang ở Nam Liễu Thị, người quan trọng nhất bên cạnh cô chính là Quân Mặc Hàn.
Cô thích những khi bên cạnh anh.
Quân Mặc Hàn vỗ đầu Phong Tố Cẩn: "Ngày mai, ngày mốt đều ở với em, được không?"
Giọng nói này giống như đang dỗ trẻ con, ngữ khí vô cùng tự nhiên. Quân Mặc Hàn đã từng nói rất nhiều lần.
Phong Tố Cẩn vui vẻ cười, khóe môi cong cong, làm cho cả người cô đều trở nên tươi đẹp.
Mắt Quân Mặc Hàn tối sầm. Nhìn thấy đồ ăn bên cạnh, anh tiếp tục ăn.
Ăn xong cơm tối, Phong Tố Cẩn tranh việc thu dọn bàn nhưng Quân Mặc Hàn không cho.
Một mặt là đau lòng, mặt khác, chút nữa việc anh muốn làm sẽ khiến cô mệt mỏi, cho nên hiện tại cô không thể mệt mỏi.
Quân Mặc Hàn xoa xoa tay, đi đến bên cạnh bàn trà, cầm lấy điều khiển từ xa tắt TV.
Phong Tố Cẩn buồn bực: "Sao lại tắt rồi?"
Vừa hỏi xong, ngẩng đầu lên, cô đã đối mặt với đôi mắt u mị ám trầm của Quân Mặc Hàn. Toàn thân cô dường như đều phát hỏa.
Cô cảm thấy Quân Mặc Hàn không cần làm gì cả, chỉ một ánh mắt cũng có thể khiến miệng lưỡi cô đắng khô.
Ánh mắt như vậy, cô cảm thấy vô cùng quen thuộc.
"Mặc, Mặc Hàn... "
Phong Tố Cẩn vừa muốn đứng lên đã bị Quân Mặc Hàn ôm lại.