Quân Mặc Hàn nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Phong Tố Cẩn, nhíu mày một cái: "Ừm, nói xem."
Nói xong, anh ôm eo Phong Tố Cẩn, ngồi xuống bên bàn ăn, để cô ngồi trên đùi mình, ánh mắt ôn nhu khóa chặt cô.
Phong Tố Cẩn có cảm giác ỷ lại Quân Mặc Hàn từ trong xương cốt nên lúc này, dù đang suy tư, cô cũng thuận thế mềm mại tựa vào lồng ngực Quân Mặc Hàn.
"Em luôn cảm thấy Lam Bắc Thần không phải là loại người dễ bị đánh lừa, hơn nữa bây giờ cũng gần đến ngày anh ta đính hôn với Liễu Thi Nhã. Lúc em và Lam Bắc Thần bên nhau, Tống Thu Doãn có ý đồ với Lam Bắc Thần nhưng không đạt được. Cô ta cũng không quẫn bách đến nỗi bò lên giường của Lam Bắc Thần vào lúc này chứ?"
"Lam Bắc Thần?"
Nghe Quân Mặc Hàn cao giọng, nhấn mạnh ba chữ Lam Bắc Thần, trong lòng Phong Tố Cẩn nhảy dựng.
Nhớ lúc trước tin tức báo chí liên quan tới Lam Bắc Thần đều bị Quân Mặc Hàn hung hăng dọn sạch, cô lập tức đổi đề tài: "Dù sao bọn họ đều là râu ria, không liên quan tới chúng ta. Chúng ta ăn cơm trước đi."
Tia u ám nơi đáy mắt Quân Mặc Hàn tán đi một chút. Phong Tố Cẩn khẩn trương ngồi xuống bên cạnh anh, ngoan ngoãn ăn sáng.
Ánh mắt đẹp đẽ của Quân Mặc Hàn nhìn Phong Tố Cẩn một chút, nhu hòa nói: "Dự báo thời tiết sáng sớm nói hôm nay vẫn còn mưa. Em ở trong nhà, đừng đi đâu cả."
Nghĩ đến chuyện chiều qua, anh rất lo lắng, không muốn để Phong Tố Cẩn ra ngoài một mình.
Phong Tố Cẩn cũng nhớ tới chuyện đó. Cô uống một ngụm sữa đậu nành rồi nói: "Mặc Hàn, em muốn đi gặp cha."
Hôm qua gặp Phong Diệc Viễn, cô đột nhiên muốn gặp cha vô cùng.
Quân Mặc Hàn xoa đầu Phong Tố Cẩn: "Chờ thời tiết tốt lên anh sẽ dẫn em đi, được không?"
"Vâng."
Quân Mặc Hàn lấy khăn tay lau sữa đậu nành dính bên khóe miệng cho Phong Tố Cẩn, đáy mắt thoáng một tia âm u, nói: "A Cẩn, lúc em còn nhỏ, cha của em đối xử với em rất tốt sao?"
"Lúc nhỏ? Trước lúc tám tuổi em không còn ký ức gì cả nhưng sau tám tuổi thì em nhớ rõ tất cả mọi chuyện. Cha mẹ đối xử với em rất tốt, chỉ là bây giờ mẹ không còn nữa, cha lại như vậy..."
Phong Tố Cẩn càng nói, vẻ mặt càng trở nên cô đơn.
Quân Mặc Hàn thở dài nói: "Đừng buồn. Tin anh, cha em sẽ khá hơn."
Đôi mắt Phong Tố Cẩn sáng lên, tín nhiệm nhìn Quân Mặc Hàn: "Ừm ừm, cha chúng ta sẽ tỉnh lại."
Nhìn thấy nụ cười lại xuất hiện trên mặt cô, Quân Mặc Hàn mới thở phào nhẹ nhõm. Chỉ là, anh nhớ lời cô nói trước tám tuổi cô không có ký ức gì cả. Cộng thêm tư liệu tra được và ác mộng tối hôm qua của cô, Quân Mặc Hàn vẫn cô cùng căng thẳng.
Trong lòng Quân Mặc Hàn biết rõ, cô đã quên đi chuyện lúc nhỏ nhưng anh vẫn luôn bảo vệ cô thật cẩn thận, không cho phép cô lại gặp phải bất kì nguy hiểm nào nữa.
Ăn sáng xong, Quân Mặc Hàn không yên lòng dặn dò Phong Tố Cẩn rất nhiều chuyện rồi mới đi làm.
Nhìn mưa bên ngoài, Phong Tố Cẩn cũng không ra ngoài. Không lâu sau, cô nhận được điện thoại của Dạ Cầm từ quán bar.
"Alo Dạ Cầm. Quán bar xảy ra chuyện gì sao?"
Bây giờ Phong Tố Cẩn, Dạ Lôi và Dạ Cầm rất ăn ý. Gọi điện thoại lúc này, chắc chắn là quán bar đã xảy ra chuyện gì đó.
"Thiếu phu nhân, sáng sớm hôm nay Liễu Thi Nhã đã dẫn người vào quán bar chúng ta đánh nhau với tiểu thư Tống gia. Chuyện này phải xử lý thế nào?"
Phong Tố Cẩn giật mình: "Cô nói là Tống Thu Doãn và Liễu Thi Nhã đều ở quán rượu chúng ta sao?"
"Đúng vậy, thưa thiếu phu nhân. Đêm qua Lam thiếu gia và Tống tiểu thư đã qua đêm ở quán bar của chúng ta."