Phong Tố Cẩn nghĩ, cho dù rất nhanh cô sẽ bị giết nhưng trong khoảng thời gian này cô có thể ở bên Quân tiên sinh, hưởng thụ cảm giác được che chở, được cưng chiều thì cũng đáng giá!
Huống hồ, mạng của cô vốn là do Quân Mặc Hàn cứu.
Quân Mặc Hàn cúi đầu trìu mến hôn lên cánh môi cô, khẽ thở dài: "A Cẩn của anh."
Phong Tố Cẩn sợ Quân Mặc Hàn lại tới một lần nữa, hiện tại thể lực của cô chịu không nổi.
"Mặc Hàn, mau xem Microblogging, chắc chắn mọi người bình luận cho anh rất nhiều."
Bên dưới có người đang không ngừng bình luận: "A a, thị trưởng Quân không có ở đây sao? Không trả lời sao?"
"Có lẽ thị trưởng Quân đang dỗ phu nhân rồi."
"Thị trưởng Quân đang bận gì vậy, bận gì vậy, sao lại không online?"
"Thật kích động, cùng thị trưởng Quân tương tác..."
Quân Mặc Hàn mở một cái bình luận, trả lời: "Cảm ơn mọi người chúc phúc, phu nhân mệt mỏi, tôi phải làm cơm rồi, mọi người tự mình chơi."
Nói xong, Quân Mặc Hàn tắt máy tính, sờ đầu Phong Tố Cẩn: "Anh đi làm cơm, nếu em nhàm chán thì ở đây chơi, mệt mỏi thì đến phòng ngủ mà ngủ, làm cơm xong anh sẽ gọi em."
"Ừm ừm, anh không cần phải để ý đến em, em nghỉ một lát."
Kỳ thật Phong Tố Cẩn rất muốn đi giúp Quân Mặc Hàn nấu cơm như không biết sao hiện tại chân cô cũng không đứng vững.
Phong Tố Cẩn ngồi trên ghế, tiếp tục xem Microblogging.
Cô phát hiện ra Quân Mặc Hàn vừa trả lời bình luận kia làm cho rất nhiều người tưởng tượng lan man, thậm chí còn kích động bình luận bên dưới.
"Mệt mỏi, mệt mỏi? Chẳng lẽ là bị thị trưởng Quân mạnh mẽ "yêu", không còn khí lực nữa?"
Phong Tố Cẩn nhìn cái trả lời này, mặt đỏ rần.
"Thị trưởng Quân thật sự là đàn ông tốt thời đại mới, vì phu nhân của mình mà nấu cơm, hiện tại đàn ông biết làm cơm còn nhiều không? Không đúng, là có sao?"
"Phong Tố Cẩn nhất định đã cứu vớt hệ ngân hà nên mới gặp thị trưởng Quân tốt như thế."
"Một người đàn ông yêu vợ yêu con, nhất định là một người thị trưởng tốt."
Phong Tố Cẩn thấy bình luận bên dưới đa phần đều là vui vẻ ủng hộ bọn họ nên cũng không xem nữa.
Chỉ là cô bắt đầu mở ra mấy trang tin tức công kích kia, phát hiện hướng gió ngôn luận cũng thay đổi theo.
Ai có thể làm những việc này?
Lúc trước vào ngày Quân Mặc Hàn nhậm chức, anh vì cô mà buông xuống tất cả mọi chuyện, khi đó toàn bộ quá trình đều bị người ta âm thầm thảo luận nhưng cũng không ai dám nói gì trên tin tức.
Vậy lần này là ai dám lớn mật như vậy?
Phong Tố Cẩn cơ hồ suy nghĩ một chút liền nghĩ tới một người, là Phong Tâm Tinh.
Chỉ có cô ta vừa về nước nên mới có thể là loạn như thế, hơn nữa còn chĩa mũi nhọn vào cô.
Phong Tố Cẩn liên tục cười lạnh trong lòng, chẳng lẽ Phong Tâm Tinh này cho rằng đẩy cô ra thì có thể thay thế cô à, thật sự là hoang đường! Xem ra lần trước giáo huấn Phong Tâm Tinh vẫn chưa đủ, cô phải nghĩ cách giáo huấn cô ta một lần nữa.
Trong lúc Phong Tố Cẩn đang suy nghĩ, nghe thấy tiếng nói của Quân Mặc Hàn: "A Cẩn, ăn cơm tối."
"Ồ, em biết rồi."
Phản xạ có điều kiện trả lời một câu, cô tiếp tục xem trang liền phát hiện ra một hình ảnh, nhấp vào, là một tấm hình xe rơi vỡ trên đường cao tốc.
Sở dĩ trong lòng Phong Tố Cẩn giật mình là vì cô nhận ra chiếc xe này, đây là chiếc xe mà buổi chiều Tống Thu Doãn ngồi rời đi.
Sao lại như vậy?
Xem hết nội dung bên dưới, sắc mặt Phong Tố Cẩn đều cứng lại, cả nhà Tống Thu Doãn cứ như thế mà chết rồi?
Dù thế nào Phong Tố Cẩn cũng không muốn tin tưởng.
Cô gọi điện thoại cho Tống Thu Doãn thử nhưng không gọi được.
Cô mở thông tin Software của mình, phát hiện hai giờ hai mươi phút chiều, Tống Thu Doãn gửi một tin nhắn cho cô: "Tố Cẩn, thật xin lỗi. Mình biết mình không đáng để cậu tha thứ nhưng mình vẫn muốn nói cảm ơn, lần này mình đi sẽ sống thật tốt, sẽ trở về làm con người ở cao trung"
Tin nhắn hoàn toàn dừng lại ở chỗ này, nói cách khác, lúc Tống Thu Doãn xảy ra chuyện, cô ấy đang gửi tin nhắn cho cô.