Quân Mặc Hàn ôm Phong Tố Cẩn ngồi xuống bên cạnh nghỉ ngơi.
Toàn bộ sân nhà Lam gia đều được trang trí lộng lẫy. Khách khứa trò chuyện với nhau, yến tiệc linh đình, đầy xa hoa và náo nhiệt, âm nhạc thư giãn cũng vang lên.
Nhìn cảnh này, Phong Tố Cẩn không khỏi nhớ đến ngày cô và Lam Bắc Thần kết hôn ở Ngự Cung.
Khi đó, Phong gia kết thông gia với Lam gia, không náo nhiệt như lễ đính hôn hôm nay, càng không cử hành tại chủ trạch Lam gia, có thể thấy được bên nào nặng, bên nào nhẹ.
Nhớ lại chuyện đó, miệng Phong Tố Cẩn nhếch lên đầy trào phúng.
Cảm giác được sự thay đổi trên người Phong Tố Cẩn, Quân Mặc Hàn ôm lấy bả vai cô: "A Cẩn, đừng hâm mộ! Anh sẽ cho em một hôn lễ thịnh thế!"
Những gì có thể, anh đều sẽ cho cô.
Phong Tố Cẩn giật mình, chủ động nắm chặt tay Quân Mặc Hàn, nói: "Mặc Hàn, em không hâm mộ, chỉ cảm thấy rất châm chọc. Chẳng qua, nếu như phải trải qua tất cả đau khổ để gặp được anh, như vậy cũng đáng giá."
Quân Mặc Hàn trìu mến hôn một cái lên mu bàn tay cô.
Phong Tố Cẩn cũng nhìn thấy, trong tay rất nhiều tân khách là tờ rơi chính thức khai trương của quán bar nhà cô. Mượn nhiệt của Lam gia, tạo thế cho quán bar của cô khai trương, hiệu quả tốt hơn quảng cáo rất nhiều.
Rất nhiều người chủ động tới bắt chuyện với Quân Mặc Hàn.
Quân Mặc Hàn cũng đáp lại từng người, lễ phép mà xa cách.
Mọi người cũng vô thức nhìn kỹ Phong Tố Cẩn, quan sát cô.
Thanh danh vị Phong tiểu thư này từng rất tồi tệ, bị người ta cười nhạo, cũng không biết làm sao mà lọt được vào mắt của thị trưởng Quân, còn được anh xem như bảo bối.
Rất nhiều người cũng ý thức được, hôm nay Phong Tố Cẩn xinh đẹp mỹ lệ, tràn đầy tự tin, hoàn toàn khác biệt biệt với cô của trước kia.
Cũng có người tới bắt chuyện với Phong Tố Cẩn. Cô cũng đáp lại từng người, không thân mật cũng không xa cách, thái độ khiến người ta không nắm bắt được.
Lúc mười một giờ, nghi lễ chính thức bắt đầu.
Mọi người lục tục ngồi xuống. Nhìn lên trên đài, Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã đã đứng đó.
Lam Bắc Thần mặc một bộ âu phục màu đen, tuấn mỹ lại cao quý, không hổ là Đệ nhất thiếu gia của Bắc Quyền Thành, khí thế bất phàm.
Mọi người lại vô thức nhìn sang thị trưởng Quân. Dù chỉ ngồi ở đó, khí thế của thị trưởng Quân vẫn có thể phủ lên tất cả mọi người, Lam thiếu gia không thể nào so sánh được.
Liễu Thi Nhã mặc một chiếc váy đỏ tươi, ăn mặc diễm lệ nhưng tùy tiện khiến người ta không thích nổi.
Người chủ trì cất giọng: "Các tiên sinh, các nữ sĩ, hôm nay là lễ đính hôn của Lam Bắc Thần tiên sinh và Liễu Thi Nhã tiểu thư, chúng ta hãy vỗ tay nhiệt liệt chúc mừng cho hai người..."
Người chủ trì dẫn lễ một hồi, Lam Bắc Thần và Liễu Thi Nhã bắt đầu uống rượu, hai bên trò chuyện với nhau.
Ngọt ngào buồn nôn, Phong Tố Cẩn nghe xong cũng cảm thấy châm chọc.
Lúc nghi lễ tiến hành được một nửa, đột nhiên âm thanh biến đổi, phát ra lời nói đột ngột của Liễu Thi Nhã: "Cô đứng lại đó cho tôi! Tôi cảnh cáo cô..."
Thanh âm đột ngột xuất hiện, dọa các tân khách đang ngồi kinh hãi không thôi. Các phóng viên cũng không khỏi choáng váng.
Cả người Liễu Thi Nhã run lên, đầu óc cũng không kịp xoay chuyển, cô ta phản xạ có điều kiện quát lớn: "Nhanh, nhanh tắt âm thanh đi, tắt đi..."
Đây là những lời cô ta từng nói lúc đi tìm Phong Tố Cẩn. Không ngờ cô lại dám tung nó ra lúc này.
Liễu Thi Nhã tức giận, cả người run lên.
"Đây là giọng của Liễu tiểu thư, cô ta đang uy hiếp Phong tiểu thư?"
"Trời ạ, không ngờ Liễu tiểu thư lại là người như vậy! Cô nghe những lời chanh chua kia đi, không hề giống với bản nhân chút nào."
"Lam thiếu gia vì một người như thế mà từ bỏ Phong tiểu thư ư? Chậc chậc, thật không dám nghĩ, ném dưa hấu rồi nhặt được hạt mè à?"
Lam Bắc Thần cũng chấn động, sắc mặt tái nhợt, nhìn chằm chằm Liễu Thi Nhã.