Giọng nói của Phong Tố Cẩn lạnh băng, mang theo sự mỉa mai và một chút tự giễu.
Tim Lam Bắc Thần đau nhói, anh thật sự hối hận. Đặc biệt là khi Liễu Thi Nhã vừa trở về. Anh đã đối xử với Phong Tố Cẩn vừa lạnh lùng lại vừa vô tình. Hiện tại, Lam Bắc Thần chỉ muốn tát chính mình.
"Anh xin lỗi..."
Giờ đây, Lam Bắc Thần thật sự không biết mình còn có thể làm điều gì khác ngoài việc nói xin lỗi.
Anh muốn làm một điều gì đó để bù đắp cho sai lầm mà anh mắc phải.
Phong Tố Cẩn ôm lấy cánh tay của mình. Lúc này, Lam Bắc Thần vẫn cảm nhận được sự lạnh nhạt từ cô:
"Lam Bắc Thần, tôi vẫn không thể quên những lời anh nói lúc tôi tuyệt vọng cầu xin anh.
Để cắt đứt quan hệ với tôi, anh nói anh không có thời gian để nói chuyện với tôi. Anh còn nói, tôi không bằng Liễu Thi Nhã, cũng nói sẽ không giúp đỡ cha tôi vì không muốn để cô ta hiểu lầm, ha...
Những điều này đều do chính anh nói hết.
Trước kia, tôi vì cha và em gái mà chấp nhận vứt đi danh dự của bản thân, hèn mọn cầu xin anh, nhưng anh lại dập tắt hết mọi hy vọng của tôi...Ha..."
Phong Tố Cẩn nhớ lại quá khứ tuyệt vọng kia, cảm thấy lạnh lẽo từ tận đáy lòng.
Nhìn dáng vẻ yếu đuối nhưng bên trong lại toát ra sự kiên cường của Phong Tố Cẩn, Lam Bắc Thần rất muốn ôm cô vào lòng. Nhưng khi anh ta vừa giơ tay ra, cô đã nhanh chóng tránh đi: "Đừng đụng vào tôi!"
Tay Lam Bắc Thần run rẩy, anh thu cánh tay lại. Điều làm anh đau đớn nhất bây giờ là việc cô nhìn anh bằng ánh mắt lạnh lùng, xa cách.
Cuối cùng, anh cũng cảm nhận được tâm trạng của cô.
Lúc trước, có phải anh cũng nhìn cô bằng ánh mắt lạnh lùng như vậy?
Lam Bắc Thần căm ghét bản thân tại thời điểm đó. Tại sao anh có thể như vậy, sao anh lại đối xử với Phong Tố Cẩn như thế?
" Lam Bắc Thần, anh không hiểu được tâm trạng của tôi đâu. Cho dù anh có làm bất cứ điều gì, với tôi mà nói nó hoàn toàn không có chút ý nghĩa nào hết. Vậy nên anh muốn hợp tác cùng cô ta thì cứ việc, không cần giải thích với tôi.
"Trong lòng tôi, chỉ có cha và em gái mới là quan trọng nhất, dù nhà họ Phong có ra sao thì cũng không liên quan đến tôi!"
"Lam Bắc Thần, có lẽ anh không biết sự thờ ơ, vô tình của anh khi đó đã làm tôi tuyệt vọng đến mức nào. Anh cũng không hiểu được cảm giác khi đi đến bước đường cùng sẽ ra sao. Nếu không có Quân Mặc Hàn, có lẽ tôi đã sớm chết. Vậy nên, Lam Bắc Thần, chỉ cần tôi còn sống, tôi sẽ không bao giờ tha thứ cho anh!"
Phong Tố Cẩn nói câu cuối cùng, giọng nói tràn ngập sự lạnh lẽo.
Lam Bắc Thần lảo đảo lùi lại một bước, bờ môi run rẩy mãi vẫn không thể nói được một từ hoàn chỉnh. Anh có cảm giác trái tim mình đang bị bóp nghẹt lại, đau đớn đến nỗi không thể thở.
Phong Tố Cẩn không muốn nhìn thấy anh ta nữa, cô xuống lầu chờ thị trưởng Quân nhà cô.
Thấy Phong Tố Cẩn muốn rời đi, Lam Bắc Thần vội tiến lên phía trước, nói: "Tố Cẩn, trước khi đi, ông nội anh đã nói với anh một chuyện. Phong lão gia qua đời, quyền quản lý tập đoàn Phong thị thuộc về cha em, chứ không phải Phong lão phu nhân hay chú hoặc dì em!"
Phong Tố Cẩn dừng bước, quay đầu nhìn Lam Bắc Thần bằng ánh mắt nghi ngờ.
"Năm đó, ông nội anh và ông nội em từng thảo luận với nhau, ông nội anh còn nhớ rõ cuộc thảo luận ấy, vì vậy người cầm quyền chân chính ở nhà họ Phong là cha em, không phải người khác. Anh không lừa em, trước khi hấp hối, chắc chắn ông nội em đã quyết định xong chuyện đó."
Nghe những lời này, trong lòng Phong Tố Cẩn cũng bắt đầu hoài nghi. Nhưng, trước khi đi, ông nội không viết di chúc, cũng không nói bất cứ việc gì. Cô còn nghĩ rằng ông nội đã đuổi cha cô ra khỏi nhà họ Phong, cắt đứt mọi quan hệ với cha con cô. Lẽ nào sự thật không phải như vậy?