Lục Vân Xuyên nhìn vẻ mặt của em gái mình, có chút bất đắc dĩ thở dài. Xem ra, nhà họ Lục khó lòng mà bảo trì thái độ trung lập.
Phong Tố Cẩn nằm gọn trong ngực Quân Mặc Hàn, lấy ngón tay chọc nhẹ vào người anh, cảm thấy anh quá lo lắng cho cô rồi.
Bị một cô bé ôm cũng không có gì đáng lo ngại.
Hàn huyên qua loa vài câu, Quân Mặc Hàn và Lục Vân Xuyên hẹn ngày khác có thời gian rảnh sẽ trò chuyện tiếp, nói xong lập tức dẫn Phong Tố Cẩn rời đi.
Lục Vân Xuyên xoay người, gõ nhẹ vào đầu Lục Nhược Chanh."Nhìn xem, người ta bị em dọa sợ mà đi mất rồi, trước đây anh đâu thấy em nhiệt tình với người khác như vậy."
"Anh, anh còn nhớ giấc mơ em từng nói với anh không?"
"Lẽ nào là cô gái xuất hiện trong mỗi giấc mơ của em?"
"Đúng vậy hình dáng cao quý của cô gái trong giấc mơ của em và cô ấy có chút giống nhau, trong lòng em cảm thấy thật khó chịu, em rất muốn đối tốt với cô ấy, giống như cô ấy là một người rất quan trọng với mình."
Có một số việc nghe thì khó tin nhưng suốt một quãng thời gian dài Lục Nhược Chanh chỉ mơ một giấc mộng duy nhất, khiến Lục Vân Xuyên không thể không thấy kì lạ.
Anh xoa đầu em gái mình."Đừng suy nghĩ nhiều, cơ thể em không thích hợp để ưu tư đâu, sẽ khó chống đỡ mất, chúng ta mau về thôi."
"Vâng."
Ngay lúc Lục Vân Xuyên dẫn Lục Nhược Chanh đi ra quảng trường, bỗng một cơn gió thổi qua, Lục Nhược Chanh cảm nhận rõ sự giá lạnh của bông tuyết trắng, cả người cô lạnh lẽo, cơ thể theo bản năng mà co rụt lại.
Cô ôm ngực, ngồi xổm xuống.
"Nhược Chanh, sao thế? Có phải lại phát bệnh không? Em đừng nghĩ về chuyện đó nữa."
Lục Nhược Chanh ngẩng đầu nhìn anh mình, ánh mắt trỗng rỗng dần có tỉnh táo lại, đồng thời cô phun ra một ngụm máu.
"Anh, nhanh lên, Phong Tố Cẩn đang gặp nguy hiểm, anh, anh mau đuổi theo giúp họ đi, nhanh đi anh."
"Nhưng mà Nhược Chanh, em có biết dùng năng lực như thế tuổi thọ và thân thể của em sẽ suy giảm không."
"Anh, em biết, nhưng bọn họ đang gặp nguy hiểm."
" Em nghĩ để em ở đây một mình, anh có thể yên tâm sao?"
"Em không sao, anh mau tìm người giúp bọn họ đi."
Ở chỗ Phong Tố Cẩn và Quân Mặc Hàn, tuyết rơi ngày một lớn. Quân Mặc Hàn vì muốn đưa Phong Tố Cẩn về sớm mà chọn đường tắt đi qua đoạn đường núi ở phía Bắc.
Hai người không ngờ được xe của họ sẽ bị một vài chiếc xe đuổi theo.
Phong Tố Cẩn kinh hãi vì chuyện xảy ra đột ngột này. Sắc mặt cô trắng bệch,"Mặc Hàn, chuyện này là sao?"
Quân Mặc Hàn một bên lái xe, một bên an ủi Phong Tố Cẩn,
"Tố Cẩn đừng sợ, khả năng có người không chờ nổi muốn ra tay với anh. Yên tâm, anh sẽ không để em gặp chuyện gì đâu."
"Là ai muốn đối phó chúng ta chứ?"
Lạnh lùng nheo mắt lại, Quân Mặc Hàn thật sự không ngờ được có người to gan dám ra tay với anh ở Thành phố Bắc Quyền.
Quân Mặc Hàn suy nghĩ: Anh đã ra tay xử lý một vài gia tộc, có thể bọn họ bí quá hóa liều sai người tấn công anh hoặc mấy gia tộc khác nghĩ rằng ra tay xử lý anh trước để tránh hậu hoạn về sau, hoặc cũng có thể là vì lí do khác.
Rồi anh phân tích ra nhiều tình huống kịch tính khác nhau trong đầu và kết luôn dù trước mắt có bao nhiêu nguy hiểm, anh cũng không để Phong Tố Cẩn xảy ra chuyện.
Sắc mặt Quân Mặc Hàn đông cứng lại, một vài chiếc xe rất nhanh đã bám kịp.
Dù kĩ thuật lái xe của Quân Mặc Hàn có tốt đến đâu cũng không thể tránh khỏi việc chiếc xe gặp trục trặc. Đột nhiên, chiếc xe mất khống chế, lốp xe sượt trên mặt đất, chạy nhanh về phía trước.
Tốc độ quá nhanh, tình huống bây giờ như ngàn cân treo sợi tóc vậy, Quân Mặc Hàn không thể kiểm soát hết mọi thứ, cả người lẫn xe từ trên đường cao tốc rơi xuống vách đá ở chân núi.
Ngay lúc chiếc xe bay ra khỏi đường cao tốc, Quân Mặc Hàn ôm chặt Phong Tố Cẩn từ trong xe nhảy ra ngoài.
"Aaaaaaaaaaaaaaaa"
Tất cả mọi việc đều xảy ra quá nhanh và quá nguy hiểm, ngay cả thời gian để thích ứng cũng không có.
Quân Mặc Hàn trong lúc nhảy theo bản năng mà ôm chặt lấy Phong Tố Cẩn, bảo vệ cô trong vòng tay của mình nói: