Có đôi khi Phong Tố Phỉ nhìn thấy súng trên TV, cô ấy đều sẽ nhìn không chớp mắt. Có đôi khi nhìn thấy dao thì hai mắt cũng phát sáng.
Cũng không một ai biết trong khoảng thời gian này, đầu óc của Phong Tố Phỉ dần dần có chút tỉnh táo, ban đêm cô ấy cũng sẽ nằm mơ một vài giấc mơ kỳ lạ.
Trong mơ, chỗ ở của cô ấy là một nơi lộng lẫy, phồn hoa, ngay cả những món quần áo mà cô ấy mặc cũng đều quý giá, hoa lệ.
Đó là nơi mà cô ấy chưa từng thấy bao giờ, cũng chưa từng nhìn thấy trên TV, giống như ra vào đều có vệ sĩ bảo vệ xung quanh.
Sau đó cô ấy nhìn thấy người trong mơ bị một người đàn ông làm tổn thương, tổn thương sâu sắc.
Cô ấy sẽ cảm giác được đau đớn rất chân thật, vì vậy cô ấy luôn cảm thấy người trong mộng chính là mình, giống như đó là phần thần trí bị thiếu kia của mình.
Nhiều khi Phong Tố Phỉ mơ thấy những thứ này, ban ngày đều sẽ ngây người, nhất là gần đây mơ thấy khá nhiều, thần trí khôi phục tốt, cô ấy giống như lập tức thông hiểu rất nhiều, lập tức hiểu rõ rất nhiều chuyện, dần dần bình thường lại.
Cô ấy cũng biết bây giờ mình đang ở đâu, chính cô ấy cũng bắt đầu nhớ cha và chị gái của mình.
Lúc trước chị gái của cô ấy còn thường xuyên gọi điện thoại hỏi cô ấy sống có tốt hay không. Khi đó cô ấy còn ngây thơ, sẽ chỉ nói một câu "tốt" giống như mấy đứa trẻ ngốc, không biết nói gì khác.
Cô ấy nghĩ đến chị gái Phong Tố Cẩn, đôi mắt cũng đỏ lên. Chị gái vì bảo vệ cho một người thần trí mơ hồ như cô ấy mà không biết đã phải chịu khổ bao nhiêu.
Nhưng cô ấy không dám nói ra tình huống của mình, bởi vì cô ấy sợ phút tiếp theo cô ấy sẽ lại trở nên không tỉnh táo, sẽ để người thân lo lắng theo.
...
Phong Tố Cẩn và cha xem video hàng ngày của em gái trong điện thoại giống như ba người thân ở cùng một chỗ, quanh người đều tản ra một luồng sáng nhu hòa, mang theo theo vị thân tình nồng đậm.
"Cha muốn gọi điện thoại cho em gái không? Nói cho em ấy là cha đã tỉnh lại rồi."
Phong Diệc Việt suy nghĩ một chút, lắc đầu nói: "Trước tiền đừng nói cho con bé ở trong điện thoại. Con bé giống như một đứa trẻ, cha sợ con bé không hiểu gì rồi lại kích động làm ra chuyện gì đó. Chờ thân thể của cha nhanh nhẹn trở lại, tốt lên một chút thì cha sẽ tự mình đi thăm con bé."
Phong Tố Cẩn cũng cảm thấy cha mình nói có lý, làm cha mẹ phải nhịn nỗi nhớ con cái hoàn toàn cũng vì tốt cho đứa bé.
"Cha, con sẽ đi thăm em gái với cha. Đã lâu không gặp, con cũng cảm thấy rất nhớ em ấy. Lúc trước con vẫn luôn không có thời gian đi thăm em ấy."
Phong Diệc Việt vỗ vỗ tay Phong Tố Cẩn nói: "Cẩn nhi, đứa trẻ ngốc, con đừng tự trách. Con đã làm rất tốt, nếu con không để ý đến an nguy của con mà đi thăm em gái, sau đó xảy ra chuyện gì thì lại càng không thể nào chăm sóc cho em gái của con."
Ông tỉnh lại có người nói cho ông biết lúc trước Phong Tố Cẩn ba lần bốn lượt gặp phải tình huống nguy hiểm đến tính mạng, ông cũng biết đứa bé này sống quá khổ.
"Cha, sau này cả nhà chúng ta sẽ không tách ra nữa."
Phong Diệc Việt như nghĩ đến gì đó, vẻ mặt nghiêm trọng nói: "Cẩn nhi, con vẫn không thể rời khỏi thành phố Bắc Quyền, nhà họ Phong còn cần con."
"Cha, cái nhà đó..."
"Cha biết con có rất nhiều bất mãn với nơi đó nhưng đó là nơi mà ông nội con đã để lại cho chúng ta, nó không phải thuộc về Phong lão phu nhân."
Vẻ mặt Phong Tố Cẩn biến đổi: "Cha, nhà họ Phong là của chúng ta?"
"Ông nội con để lại tập đoàn Phong thị và toàn bộ nhà họ Phong cho cha nhưng ta không có tinh lực đi kinh doanh sắp xếp những thứ này, vì vậy Cẩn nhi, tất cả những thứ này đều phải giao cho con, sau này con chính là gia chủ của nhà họ Phong."
Phong Tố Cẩn nghe những lời này, cô cảm giác đỉnh đầu như bị sét bổ: "Cha, ông nội đã để lại cho cha thì tại sao cha còn phải bị chế ngự đủ bề?"
"Lúc trước cha cũng không biết, những thứ mà ông nội con để lại cho cha đều bị Phong lão phu nhân đốt, sau đó cha cũng tình cờ biết được nhưng cha còn chưa kịp làm gì thì đã xảy ra tai nạn giao thông."