Sủng Ái Cả Đời

Chương 20: Biết thế nào là hôn môi chưa?



Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

Từ phòng học lớp bốn đi ra, trong lòng Phó Tranh cực kỳ khó chịu.


Nghĩ đến cái tát trên mặt Chu Tương Tương, các loại trạng thái ngược tâm như tự trách, áy náy, đau lòng đều ụp vào mặt.


Anh đi về phía trước, đến cửa phòng học Chu Tương Tương.


Trong phòng học, giáo viên ở trên bục đang giảng giải bài tập.


Chu Tương Tương nhìn tấm bảng đen, hai mắt trống rỗng.


Cô hiếm khi thất thần.


Đột nhiên, cánh tay bị lay một cái, Hạ Hoan Hoan nhỏ giọng kích động, "Tương Tương, mau nhìn kìa, Phó Tranh đang đứng bên ngoài phòng học chúng ta kìa."


Chu Tương Tương ngẩn ra, ánh mắt thuận theo khuôn mặt Hạ Hoan Hoan nhìn qua cửa sổ.


Phó Tranh đứng ở bên ngoài, cô vừa quay đầu, liền đối diện với ánh mắt anh, anh đang nhìn cô.


Hạ Hoan Hoan cũng phát hiện, lặng lẽ nói: "Tương Tương, hình như Phó Tranh đang nhìn cậu."


Chu Tương Tương mím môi, nghiêng đầu, một lần nữa nhìn về phía bảng đen, không nhìn anh nữa.


Hạ Hoan Hoan cũng rất muốn nhìn thêm nữa nhưng lại ngại ngùng, thấy Chu Tương Tương xoay đầu, bản thân cũng chỉ có thể quay đầu đi.


Bất quá, không giống với Chu Tương Tương ở chỗ, Chu Tương Tương rất nghiêm túc chăm chú nhìn lên bảng, mà khóe mắt Hạ Hoan Hoan thì đang nhìn Phó Tranh đứng bên ngoài cửa sổ.


"Tương Tương, rốt cuộc cậu và Phó Tranh là quan hệ gì?"


Khóe mắt phát hiện Phó Tranh vẫn luôn nhìn Chu Tương Tương, Hạ Hoan Hoan thật sự rất tò mò.


Chu Tương Tương trầm mặc một hồi, nhỏ giọng nói: "Ba tớ và ba cậu ấy là bạn bè."


"Sao? Hèn chi, Phó Tranh trước giờ không tiếp xúc với con gái, làm thế nào đột nhiên lại gần gũi với cậu như vậy?"


Gần gũi sao?


Chu Tương Tương nghiêm túc suy nghĩ lại, mấy ngày nay, hình như có chút thân thiết với anh, cho nên mới bị người khác hiểu lầm?


Vất vả học hết một tiết, giáo viên cho tất cả tan lớp, Chu Tương Tương liền từ chỗ ngồi đứng lên, đi ra ngoài bằng cửa sau.


Phó Tranh vừa nhìn thấy cô rời chỗ ngồi liền gấp rút đi đến cửa sau.


Chu Tương Tương vừa thấy anh, liền mở miệng nói: "Cậu làm gì vậy? Không đi học à?"


Đứng bên ngoài cả một tiết, anh quả thật rất có tính nhẫn nại.


Phó Tranh đáp: "Chờ cậu."


Nói xong liền đưa tay lên sờ mặt cô.


"Cậu làm gì thế?!" Lúc ngón tay Phó Tranh xoa lên mặt Chu Tương Tương, cô sợ hãi vội vàng lùi về sau một bước, "Đang ở trường học, cậu... cậu đừng động tay động chân."


Cô và Phó Tranh là trong sạch, không có một chút quan hệ gì lại có thể làm cho người khác hiểu lầm, hại cô phải chịu một bạt tai. Nếu đến gần anh thêm một lần nữa, ai biết được sẽ phát sinh thêm chuyện gì?


Chu Tương Tương cứ thế lùi về sau, Phó Tranh muốn sờ mặt cô tay nhất thời lúng túng ngừng ở giữa không trung.


Mặt anh trầm xuống, "Cậu trốn cái gì? Lại đây tôi xem một chút!" Nói xong đột nhiên duỗi tay ra liền cầm lấy cổ tay Chu Tương Tương, hơi dùng sức một cái, cả người Chu Tương Tương liền bị kéo vào lòng anh.


"Cậu làm gì vậy, mau thả tôi ra!" Mới vừa tan học, trên hành lang đều là người, Chu Tương Tương vừa thẹn lại vừa sợ, dùng sức đẩy anh ra.


Nhưng lồng ngực Phó Tranh cứng như đá, hoàn toàn không đẩy được. Thân hình anh cao lớn, vai rộng che lấy Chu Tương Tương.


Trong ngực anh, cô nhỏ nhắn, sức lực chênh lệch.


Nhưng Chu Tương Tương cũng không dừng lại, tiếp tục giãy giụa, "Cậu mau thả tôi ra!"


Bộ dạng này mà bị giáo viên chứng kiến sẽ phải gặp phụ huynh đó!


Chu Tương Tương gấp đến nỗi sắp khóc, cô cảm giác ánh mắt mọi người đều đổ dồn về phía mình, từng ánh mắt hội tụ chung một chỗ, như một ngọn lửa, cả người cô rất nhanh như bị thiêu cháy.


"Cậu đừng động để tôi xem mặt cậu một chút." Chu Tương Tương liên tục cọ tới cọ lui trong ngực Phó Tranh, làm trong lòng anh cũng có chút ngứa.


Một tay ôm eo cô, tay kia dứt khoát nắm cằm cô, "Cậu đừng nhích tới nhích lui để tôi xem một chút."


Anh chăm chú nhìn mặt của Chu Tương Tương, lờ mờ còn có chút vết đỏ, nhưng bởi vì đã qua bốn mươi mấy phút nên không còn rõ ràng.


Phó Tranh nhìn thấy liền nhíu mày, "Chu Tương Tương, cậu có phải bị ngốc hay không? Người khác đánh cậu, cậu cũng không biết đánh lại hả?"


Phó Tranh khẽ buông lỏng tay Chu Tương Tương, Chu Tương Tương thừa cơ vội vàng đẩy anh ra, trừng mắt nhìn anh nói: "Cậu không biết là họ đông hơn à? Tôi cũng muốn đánh trả lắm chứ! Nhưng nếu tôi đánh trả thì ngược lại còn bị đánh thảm hại hơn nữa, kẻ thức thời mới là trang tuấn kiệt, tôi mới không ngốc!"


"..." Lúc Chu Tương Tương nói nửa câu đầu, Phó Tranh còn nhíu chặt mày, đến nửa câu sau, Phó Tranh nhịn không được bật cười, đưa tay lên xoa đầu cô, "Chu Tương Tương, cậu nổi giận vẫn không quên dùng thành ngữ à?"


"Cậu cho rằng ai cũng mù chữ giống cậu chắc?!" Chu Tương Tương tức giận, trong lòng vẫn còn uất ức thành ra phát tiết, liền đổ cơn tam bành lên đầu Phó Tranh.


Phó Tranh ngẩn ra hai giây, sau đó không thể tin được trừng mắt nhìn Chu Tương Tương, "F*ck, Chu Tương Tương, cậu dám mắng tôi?"


Chu Tương Tương nhìn anh một cái, cắn môi nói: "Chúng ta vẫn quyết định như trước đây di, ở trường học coi như không quen biết. Tôi không muốn thân thiết với cậu để rồi bị người khác hiểu lầm, còn nữa cậu có chuyện gì cũng đừng quấy rầy tôi, tôi còn phải đọc sách, không có thời giangiải quyết mấy chuyện rắc rối, lộn xộn của các người đâu!"


Chu Tương Tương một hơi nói xong, quay đầu liền chuẩn bị bước vào trong phòng học.


"Đợi chút!" Phó Tranh thấy Chu Tương Tương muốn đi, vội níu lấy áo cô.


Chu Tương Tương thật sự rất buồn bực, quay đầu lại trừng mắt với anh, "Cậu làm gì vậy? Buông ra!"


Phó Tranh nhìn cô chằm chằm, nhíu mày nói: "Chu Tương Tương, chuyện này đúng là bởi vì tôi mà xảy ra, nhưng cậu cũng không thể bởi vì chuyện này mà cùng tôi đoạn tuyệt quan hệ được?"


"Tôi với cậu vốn là không có quan hệ gì cả."


"Tại sao lại không có quan hệ? Không phải cậu còn gọi tôi một tiếng anh à."


Chu Tương Tương trừng mắt nhìn anh, nói không nên lời.


Cô thật sự không biết là người này đến tột cùng là muốn làm cái gì.


Phó Tranh thấy cô không đi, hơi buông áo cô ra, tiến đến gần, trên mặt loáng thoáng mang theo vài phần lấy lòng, "Chu Tương Tương, đừng nóng giận mà, tôi sai rồi, tôi cam đoan về sau tuyệt đối sẽ không để cho người khác bắt nạt cậu."


Chu Tương Tương không mở miệng, vẫn trừng mắt nhìn anh, má phồng lên, dáng vẻ tức giận đầy đáng yêu.


Phó Tranh cúi người xuống, ngón tay nhẹ nhàng chọc má tròn của Chu Tương Tương, "Chu Tương Tương, Tương Tương, ngoan nào, đừng nóng giận, nhé?"


Giọng nói hơi nâng cao, trước nay chưa từng dịu dàng như vậy, dường như có thể mê hoặc người.


Chu Tương Tương nhìn anh, nhất thởi ngây ngất.


Không chỉ có cô, người vây xem bốn phía cũng đều thất thần.


Có nữ sinh sợ hãi lặng lẽ than: "Trời ạ, tại sao Phó Tranh lại nhỏ nhẹ với Chu Tương Tương như vậy?"


"Đúng vậy, cậu ấy còn chọc mặt Chu Tương Tương, có cần phải ngược chúng ta như thế không chứ!"


Phó Tranh thấy Chu Tương Tương nửa ngày không phản ứng, liền bỏ cái tay kia ra khỏi túi quần đột nhiên đưa tới, ngón tay nhẹ nhàng ngoắc lấy ngón tay Chu Tương Tương, "Chu Tương Tương, đừng nóng giận nữa, lát nữa anh trai mua kẹo cho em nhé?"


Chu Tương Tương nghe nửa câu đầu còn không cảm thấy gì, sau khi nghe được nửa câu sau, không khỏi ngẩn người, nghiêng đầu bĩu môi, nhỏ giọng nói: "Tôi không phải là con nít, ai thèm thích kẹo của cậu."


Phó Tranh nhướn mày, "Không muốn kẹo? Vậy muốn cái gì? Ừm, anh thì sao?"


Chu Tương Tương chấn động, nhìn về phía anh, mắt hiện rõ vẻ hoảng sợ.


Phó Tranh cười giễu cợt, xoa đầu cô, "Đừng nhìn anh như vậy, người khác muốn, anh còn không cho đâu."


Chu Tương Tương nghe được mặt đỏ bừng, ậm ừ, "Lưu... Lưu manh!"


Cô mắng xong, quay đầu bỏ chạy vào phòng học.


Trở lại chỗ ngồi, Chu Tương Tương kinh ngạc, chỉ nghe thấy tim mình đập mạnh thình thịch thình thịch.


Hạ Hoan Hoan kích động chạy vào, "Trời ơi! Tương Tương, cậu mau thành thật khai báo, cậu và Phó Tranh là đang yêu nhau đúng không?"


Giọng nói Hạ Hoan Hoan lớn, bạn học trong lớp đều nhìn về phía Chu Tương Tương.


"Không có đâu, cậu đừng nói lung tung!" Chu Tương Tương vừa xấu hổ vừa lúng túng, vội vàng che miệng Hạ Hoan Hoan, "Cậu đừng có nói hưu nói vượn!"


Hạ Hoan Hoan kéo tay Chu Tương Tương ra, rõ ràng không tin cô, nói: "Tương Tương, cậu nghĩ gì vậy hả, Phó Tranh cũng ôm cậu rồi, cậu lại còn nói không phải quan hệ bạn trai bạn gái? Lừa quỷ à?"


"Thật sự không phải là..." Chu Tương Tương khóc không ra nước mắt, cô hối hận muốn chết, tại sao lại đem sự việc biến thành thế này?


Rõ ràng là muốn giữ khoảng cách với anh, kết quả hiện tại ngược lại càng khiến cho nhiều người hiểu lầm.


Chỉ là, cái tên lưu manh Phó Tranh kia, không có việc gì thì ôm cô làm cái gì chứ??


Chuyện Phó Tranh ở trước cửa lớp chọn ôm Chu Tương Tương, rất nhanh đã lan truyền ra khắp trường.


Buổi trưa tan học, Đường Hân Trúc cùng một đám chị em đi ra ngoài trường học ăn cơm.


Mới vừa ngồi xuống, chợt nghe thấy giọng nói ở chỗ ngồi phía sau truyền đến, "Kỹ nữ Đường Hân Trúc kia a, bình thường khắp nơi thổi phòng cô ta là vị hôn thê Phó Tranh, giờ thì hay rồi, đùng đùng đùng bị mất mặt, hôm nay cảnh tượng Phó Tranh xông vào phòng học đạp đổ bàn học của cô ta, mẹ nó, lão nương nhìn thấy liền nhiệt huyết sôi trào! Con mẹ nó cậu ấy quá đẹp trai!"


Cô gái đang nói chuyện là bạn học cùng lớp với Đường Hân Trúc, tên là Lưu Linh.


Lưu Linh ngồi đối diện với một nữ sinh vô cùng xinh đẹp.


Tóc đen dài đến eo, xoăn gợn sóng lớn, chất tóc rất tốt, mềm mại còn có bóng loáng.


Đồ trang sức trang nhã, ngũ quan như tượng tạc vô cùng tinh xảo. Vầng trán đầy đặn, đôi mắt sâu hút, sống mũi cao thẳng, môi căng mọng, da trắng nõn nà, hết sức gợi cảm.


Trên lỗ tai còn đeo hai cái vòng tai tròn lớn, sáng lấp lánh.


Không giống với vẻ xinh đẹp của Chu Tương Tương


Chu Tương Tương là ngũ quan thanh tú, thanh thuần đáng yêu, liếc mắt nhìn qua lại cảm thấy vô cùng tốt đẹp.


Mà cô nữ sinh trước mắt này, lại như một đóa hồng nở rộ, tràn trề sức sống mãnh liệt.


Nếu như nói Chu Tương Tương là vẻ đẹp mỏng manh, nhẹ nhàng không phô diễn, thì người nữ sinh trước mắt này chính là vẻ đẹp vừa nóng bỏng vừa khoa trương.


Hai loại hình hoàn toàn tương phản, nếu phải nói điểm giống nhau đó chính là —— trắng, trắng như tuyết. Bởi vì trắng quá chói mắt, cho nên ở trong đám đông, lúc nào cũng vô cùng thu hút.


Chỉ là nữ sinh này đang học lớp mười hai, so với Chu Tương Tương bọn họ lớn hơn một khóa.


Nghe thấy Lưu Linh khen Phó Tranh đẹp trai, cô cười khanh khách, "Đẹp trai bao nhiêu? Có đẹp hơn Lục ca nhà chúng tớ không?"


Lưu Linh kinh ngạc, "Cái gì? Lục ca nhà cậu cũng lật bàn?"


Tống Nhiễm cười khúc khích đến run rấy hết cả người, "Không có đâu, Lục ca nhà tớ không lật bàn, anh ấy chỉ lật giường thôi."


Lưu Linh ngẩn người một chút, đột nhiên cười ha ha ngã ra đằng sau, "Mẹ ơi! Tống Nhiễm con mẹ nó cậu thật dơ bẩn, giường chấn nha!"


Tống Nhiễm cười hì hì, cắn ống hút uống trà sữa, "Tớ muốn như vậy lắm đó, bất quá Lục ca là loại người chính nhân quân tử, trước khi kết hôn có thể bắt cóc anh ấy lên giường khả năng là không."


"Oa, cậu đã nghĩ đến việc kết hôn rồi à?" Lưu Linh kinh ngạc.


"Đương nhiên rồi, tớ nhất định phải gả cho Lục ca chứ, trừ anh ấy, ai tớ cũng không gả."


Lưu Linh gật đầu, "Ừ, Lục ca nhà các cậu cũng xứng đáng với tâm ý của cậu.


Tống Nhiễm cười hì hì, "Đúng không, tớ cũng cảm thấy vậy, Lục ca là đệ nhất thiên hạ!"


Lưu Linh cười ha ha, "Nhìn bộ mặt hạnh phúc của cậu này, chậc chậc, muốn ngược chết người ta mà."


Tống Nhiễm cười hì hì, uống một ngụm trà sữa.


Đột nhiên, đằng trước vọng đến một giọng nói quái gở.


"Thật đê tiện! Chưa đủ lông đủ cánh đã dám câu dẫn đàn ông! Cũng không nhìn lại chính mình là loại mặt hàng gì! Nam thần tôi thật đúng là một đóahoa tươi cắm vào bãi cứt trâu mà!"


Tống Nhiễm ngẩn người, nhìn về phía phát ra tiếng nói.


Nói chuyện là chị em của Đường Hân Trúc.


Lưu Linh quay đầu vừa nhìn, "Mẹ nó! Thôi Tiểu Hoa! Đồ bệnh thần kinh!"


Thôi Tiểu Hoa hừ một tiếng, "Tôi nói sai hả? Lớn lên giống như con hồ ly tinh, cũng không biết cho học trưởng Lục ăn bùa mê thuốc lú gì! Thật đê tiện!"


Lục Mộ Trầm cũng là nhân vật phong vân trong trường học, lớn lên siêu đệp trai, học tập lại giỏi, rất nhiều nữ sinh mê anh.


(Đại Bàng: lão nương luôn nghĩ "Có thể nào là Lục Quýnh sao!?" cho đến khi beta đến đây :)))


Chỉ có điều, đại soái này vào năm lớp mười một đã bị Tống Nhiễm thu thập.


Những nữ sinh thích Lục Mộ Trầm, dĩ nhiên là rất không thích Tống Nhiễm cuớp đi nam thần của các cô.


Thôi Tiểu Hoa rất thích Lục Mộ Trầm, cho nên vừa thấy Tống Nhiễm thì vô cùng khó chịu.


Đời này Tống Nhiễm hận nhất là người khác mắng cô đê tiện.


Nghe được mấy chữ cuối cùng của Thôi Tiểu Hoa, con mắt nhìn cô ta chằm chằm, khẽ híp lại.


Đột nhiên đứng lên, thuận tay xách theo chai rượu ở bàn bên cạnh, cầm trong lòng bàn tay đánh giá, khóe miệng câu dẫn phát ra tia cười lạnh.


Mang theo cái chai bước về phía Thôi Tiểu Hoa.


Chân phải nhấc lên, giẫm trên ghế, cười liếc mắt nhìn Thôi Tiểu Hoa, "Em gái nhỏ, lá gan em lớn thật đó, dám mắng chị?"


Thôi Tiểu Hoa mắt nhìn cái chai trong tay cô, trong lòng lập tức chột dạ, nhưng ngoài miệng vẫn không sợ hãi, "Mắng... Mắng chị khi nào? Vừa rồi không phải các người cũng mắng A Trúc sao?"


Tống Nhiễm cười giễu cợt, "Mắng tôi thì có thể, chỉ là mắng tôi sẽ phải trả giá rất lớn, biết cảm giác đầu nở hoa là gì không? Hôm nay có thể cho cô thử xem.


Rõ ràng là lời nói tàn nhẫn, Tống Nhiễm lại cười hì hì, cả người lẫn vật bộ dáng vô hại, vừa nói vừa giương cao chai rượu trong tay.


Giơ cao, sau đó thật mạnh hướng tới đầu Thôi Tiểu Hoa đập.


"A! Đừng!" Sự tình phát sinh quá đột ngột, Thôi Tiểu Hoa căn bản không kịp trốn, chỉ thét chói tai một tiếng, liền nhắm chặt mắt lại.


Tất cả mọi người trong tiệm cơm bị dọa sợ ngừng lại hít thở. Đại khái không nghĩ tới, nữ sinh lớn lên xinh đẹp như vậy, thế nhưng ra tay lại vô cùng lợi hại.


Lúc chai rượu sắp rơi xuống đầu Thôi Tiểu Hoa, đột nhiên một bàn tay chắn ngang, đem tay đang cầm chai rượu nắm lại.


Tống Nhiễm ngẩn người, ngẩng đầu thì thấy Lục Mộ Trầm đứng ở trước mặt, nhíu mày nhìn cô.


Lục Mộ Trầm chau mày, chính là sắp nổi giận.


Tống Nhiễm lập tức sợ hãi, thả cái chai, cười hì hì, "Anh yêu, sao anh lại tới đây?"


Lục Mộ Trầm lôi Tống Nhiễm từ trong tiệm cơm ra ngoài, sắc mặt tối sầm lại suốt cả quãng đường đi. Chân anh dài, đi cực nhanh, Tống Nhiễm bị anh dắt lấy, phải chạy theo mới kịp, "Anh đừng đi nhanh như thế! Lục Mộ Trầm, anh chậm một chút, em sắp ngã rồi!"


Nghe thấy sắp ngã, Lục Mộ Trầm mới dừng lại bước chân.


Quay đầu lại liền trừng mắt nhìn cô, khiển trách, "Tống Nhiễm, vừa rồi anh không đến, em thật sự chuẩn bị đập hư đầu người ta đúng không? Thế nào? Lại muốn ngồi xổm ở cục cảnh sát?!"


Tống Nhiễm kéo tay anh, ngước đầu, đôi mắt trông mong nhìn anh, "Lụcca, em sai rồi."


"Lần trước đánh nhau ở quán bar, bị bắt tới đồn cảnh sát, lúc đó em nói với anh thế nào?"


Tống Nhiễm mím môi, nhỏ giọng nhận sai. "Không bao giờ đánh nhau nữa."


"Bây giờ thì sao? Lại ngứa da?!" Lục Mộ Trầm đen mặt, mây đen giăng đầy.


Tống Nhiễm sợ nhất là Lục Mộ Trầm nổi giận, vội vàng lắc đầu, "Vừa nãy cô gái kia mắng em, cô ta... em chỉ là muốn hù dọa cô ta một cái, không có nghĩ đánh cô ta thật."


Con người Tống Nhiễm, lúc trước chưa ở cùng một chỗ với Lục Mộ Trầm, đặc biệt lăn lộn, tính tình hỗn, ai nói cũng không nghe, muốn làm gì thì làm, mười đầu trâu cũng không kéo được, cùng Lục Mộ Trầm ở chung một chỗ, tính tình ôn hòa rất nhiều. Trên đời này, người duy nhất có thể chế ngự được cô, đại khái cũng chỉ có Lục Mộ Trầm.


Lục Mộ Trầm nghe vậy, nhíu mày, "Cô ta mắng cái gì?"


"Mắng em đê tiện, mắng em hồ ly tinh câu dẫn anh."


Thái dương Lục Mộ Trầm giật giật, sắc mặt trong nháy mắt âm u, nhấc chân liền muốn quay trở lại.


Con người Lục Mộ Trầm đặc biệt săn sóc. Tống Nhiễm phạm sai lầm, anh có thể tự mình dạy dỗ, nhưng anh không cho phép người khác nói nửa câu không tốt về cô.


Tống Nhiễm thấy mặt Lục Mộ Trầm đen lại, là chuẩn bị nổi giận.


Lục Mộ Trầm nổi giận so với cô còn đáng sợ hơn.


Cô cùng lắm chỉ cầm chai rượu hù dọa đối phương một cái, Lục Mộ Trầm nổi giận so với giết người còn đáng sợ hơn.


Lần trước có tên lưu manh bắt nạt cô, Lục Mộ Trầm thiếu chút nữa là đánh chết người ta.


Lục Mộ Trầm là học sinh giỏi, Tống Nhiễm không muốn anh đi đánh nhau vì cô, vội vàng ngăn cản anh lại, "Đừng, Lục ca, coi như quên đi, dù sao cũng đã dọa sợ cô ta, chúng ta đi thôi, về lớp của anh đi? Không phải anh còn phải giảng đề cho em sao?"


Lục Mộ Trầm bất động, tức giận đến sôi máu, sôi cả ruột gan.


Tống Nhiễm kéo cũng không nhúc nhích, dứt khoát nhón chân, nâng mặt anh, hôn môi anh một cái, "Lục ca, đừng nóng giận."


Lục Mộ Trầm bị nụ hôn của Tống Nhiễm kéo về, ánh mắt nhìn chăm chú vào đôi môi căng mọng của Tống Nhiễm, cổ họng anh căng lên, một giây sau liền ấn người lùi về đằng sau cây to, cúi đầu hôn.


Tống Nhiễm nhắm mắt lại, ôm chặt lấy anh.


Hai người hôn triền miên, rất lâu cũng không buông ra.


Đúng lúc, Phó Tranh dẫn Chu Tương Tương đi ăn cơm, từ xa nhìn thấy người anh họ học bá của anh ấn bạn gái lên thân cây.


Anh chậc chậc một tiếng, thầm nghĩ: Anh họ tôi lợi hại ghê.


Anh kéo cánh tay Chu Tương Tương, "Đi chậm một chút, nhìn sang bên kia kìa."


Chu Tương Tương vốn là không muốn đi ăn với Phó Tranh, do cô đến căn tin quá muộn, cơm đã bán hết, đúng lúc gặp được Phó Tranh, bị anh dùng mọi cách kéo đi cho bằng được.


Trải qua chuyện buổi sáng, theo bản năng tận lực giữ một khoảng cách nhất định với anh.


Cô đi ở phía trước, đột nhiên bị Phó Tranh cầm lấy tay, cô trốn sang bên cạnh, quay đầu lại, "Làm sao?"


Phó Tranh chỉ dưới tàng cây, "Nhìn bên kia đi."


Chu Tương Tương không rõ chuyện gì, vô ý thức liền thuận theo hướng ngón tay anh nhìn sang.


Vừa nhìn thì giật mình.


Nam sinh kia... Không phải hạng nhất lớp mười hai, Lục Mộ Trầm sao?


Chu Tương Tương chỉ nhìn một cái, mặt liền nóng lên, dời ánh mắt đi cực nhanh.


Phó Tranh cười nhìn cô, giọng nói mê hoặc, "Biết thế nào là hôn môi chưa?"


Chu Tương Tương ngẩn người, liếc anh một cái cực nhanh, "Tôi...Tôi không biết, tôi cũng không muốn biết!"


Chu Tương Tương nói xong đỏ mặt, chạy trốn.


Tác giả có lời muốn nói:


Muốn xem chuyện xưa của Tống Nhiễm và Lục Mộ Trầm ——《 Ghẹo anh vào lòng 》, các bảo bảo thích có thể đọc thử xem (*^__^*)


Tiểu tỷ tỷ thích chọc ghẹo Tống Nhiễm VS nam thần học bá dục vọng chiếm hữu siêu lớn.


Một câu giới thiệu tóm tắt: Trêu chọc xong liền muốn chạy? Không có cửa đâu!


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.