Sủng Ái Cả Đời

Chương 25: Khẳng định không để cho cậu mất mặt, không kéo chân cậu lại



Edit: Phưn Phưn

Beta: Đại Bàng

🥕🥕🥕🥕🥕🥕🥕

Cả cuộc đời này Phó Tranh chưa từng vui vẻ đến như vậy, từ trong phòng Chu Tương Tương đi ra, cười đặc biệt phóng túng.

Đúng lúc dì Dung vừa cất xong hành lý từ trong phòng đi ra, kinh ngạc trợn to hai mắt, chỉ anh, "Ơ? Tại sao con lại đi ra từ phòng Tương Tương?"

Vừa dứt lời, Chu Tương Tương cũng từ trong phòng đi ra, thay xong quần áo, đeo cặp sách.

Chu Tương Tương không nghĩ tới dì Dung ở bên ngoài, vừa nhìn thấy người, ngực run lên sợ hãi, khuôn mặt trong nháy mắt đỏ bừng.

Dì Dung thấy hai đứa trẻ một trước một sau từ trong phòng đi ra, cả người đều cảm thấy huyền ảo, "Các con... Hai người các con..."

Chu Tương Tương xấu hổ, hận không thể đào cái hố để chui xuống. Tim cô hoảng hốt, không biết nên giải thích thế nào, theo bản năng nhìn về phía Phó Tranh, ánh mắt tội nghiệp xin anh giúp đỡ.

Phó Tranh nghiêng người lười biếng dựa lên lan can hành lang. Anh quay đầu, nhìn bộ dạng đáng thương của Chu Tương Tương, vẻ mặt dường như muốn nói: Mau cứu tôi, mau cứu tôi.

Anh nhịn không được cười khúc khích.

Chậc chậc, thật tội nghiệp.

Phó Tranh cong môi cười, đứng thẳng lên, đưa tay cầm lấy cổ tay Chu Tương Tương.

Chu Tương Tương sững sờ, còn chưa kịp nói cái gì, đột nhiên bị Phó Tranh dùng sức một cái, kéo tới bên cạnh anh.

Chu Tương Tương suýt nữa ngã vào trong lòng anh, theo bản năng giơ tay lên chặn ngay lồng ngực anh.

Ngẩng đầu, lặng lẽ trừng mắt liếc anh một cái.

Người này, xác định là thay cô giải vây, không phải cố ý đem sự tình càng thêm hỏng bét?

Phó Tranh thấy Chu Tương Tương trừng anh, chống lại ánh mắt của cô, nhướng mày cười, đặc biệt thèm ăn đòn.

Chu Tương Tương vừa tức vừa buồn bực. Tại sao cô lại gặp phải cái người mặt dày như vậy.

Phó Tranh nắm cổ tay Chu Tương Tương, nhìn cô cười, nói: "Đi thôi, nếu không sẽ trễ giờ học."

Nói xong liền kéo Chu Tương Tương xuống lầu, căn bản chưa giải thích cho dì Dung nửa câu.

Có cái gì để giải thích?

Nhìn hai người xuống lầu, hồi lâu dì Dung vẫn chưa phục hồi lại tinh thần.

Dì Dung thấy hai người đi mới hoang mang vội vàng hỏi: "Đợi chút! Hai người các con là đang xảy ra chuyện gì?!"

Giọng nói từ phía sau truyền đến, toàn thân Chu Tương Tương đều căng thẳng.

Phó Tranh kề bên cô, thấp giọng nói: "Đừng sợ."

Hai người ra cửa, ngồi trên xe đến trường.

Dì Dung đứng ở trong sân, hơi giật mình bàng hoàng.

"Chuyện này là sao? Hai đứa trẻ này tại sao lại từ trong một phòng đi ra? Chẳng lẽ..."

Dì Dung tựa như nghĩ tới điều gì, toàn thân chấn động, vỗ mạnh xuống bắp đùi, "Nha! Cái này không thể được!!"

Sau khi lên xe, Chu Tương Tương vẫn còn căng thẳng, trái tim đập thình thịch thình thịch.

Nên làm cái gì bây giờ? Vừa rồi dì Dung trông thấy Phó Tranh từ trong phòng cô đi ra, sẽ không hiểu lầm chứ? Sẽ không đến trước mặt ba mẹ cô nói cái gì chứ?

Gia giáo Chu Tương Tương rất nghiêm, nếu để cho ba mẹ biết được cô và Phó Tranh...

Chu Tương Tương không dám nghĩ, cảm giác mình có thể sẽ bị đánh chết.

Nghĩ đến đó, Chu Tương Tương lập tức đứng ngồi không yên, khuôn mặt nhỏ nhắn nhíu lại, tràn ngập lo âu.

Phó Tranh ngồi bên cạnh cô, nghiêng đầu thì thấy cô rầu rỉ, khóe miệng cong cong, đưa tay liền nắm lấy tay cô.

Chu Tương Tương nhìn hai người nắm tay, vô ý thức muốn bỏ ra, Phó Tranh lại càng nắm chặt, "Trốn cái gì?"

Anh nắm cô rất chặt, ghé vào bên tai Chu Tương Tương, thấp giọng cười: "Chu Tương Tương, Tại sao tay cậu lại mềm như vậy? Làm tôi không nỡ buông ra."

Tay phải Chu Tương Tương được Phó Tranh bao bọc trong lòng bàn tay, nhiệt độ rõ ràng từ lòng bàn tay nam sinh truyền đến. Chu Tương Tương mắc cỡ đỏ bừng cả khuôn mặt, linh hồn nhỏ bé muốn bay ra ngoài, mắt chăm chú nhìn chú Lý lái xe phía trước, sợ bị ông trông thấy.

Cũng may, chú Lý chuyên tâm lái xe, cũng không có nhìn phía sau.

Chu Tương Tương ngẩng đầu nhìn Phó Tranh, nhỏ giọng cùng anh thương lượng, "Cậu mau thả tôi ra ——"

"Không thả." Phó Tranh nhìn cô, thấp giọng nói.

Không chỉ không thả, còn dán sát vào bên cạnh Chu Tương Tương, bả vai hai người sát vào nhau.

Một mùi hương bạc hà nhàn nhạt phả vào mặt, còn có hơi thở hỗn tạp của con trai, hết sức trêu chọc người.

Chu Tương Tương thấy hương vị da thịt của Phó Tranh tản mát ra, tim đập cực kỳ nhanh, hoàn toàn không dám cùng anh đối mặt, cơ thể không tự chủ căng thẳng đến nỗi không dám nhúc nhích.

Phó Tranh cúi đầu nhìn cô, trong mắt lóe lên niềm vui vẻ đầy ái muội, môi gần như dán lên tai cô, nhẹ giọng cười: "Chu Tương Tương, cậu đừng căng thẳng như vậy chứ, khiến cho tôi giống như sẽ làm chuyện xấu gì với cậu vậy."

Lúc nói chuyện Phó Tranh còn cắn lỗ tai Chu Tương Tương, hơi thở nóng hổi chui vào trong lỗ tai cô, trêu chọc cho mặt Chu Tương Tương đỏ bừng, toàn thân nổi da gà.

Cô hô hấp khẩn trương, theo bản năng nghiêng về phía bên cạnh, con mắt nhìn ngoài cửa sổ, tim đập nhanh không tưởng tượng nổi.

Cuối cùng cũng đến trường học, Chu Tương Tương cầm lấy túi sách nhanh chóng nhảy xuống xe, cũng không đợi Phó Tranh, co cẳng chạy về phía trước.

Phó Tranh xuống xe, nhìn chằm chằm bóng lưng Chu Tương Tương, đôi mắt khẽ híp lại. Tiểu nha đầu này, chạy cái gì?

Chu Tương Tương chạy nhanh, cũng không biết chính mình đến tột cùng là sợ cái gì.

Nhưng chỉ là sợ, tim đập mạnh không ngừng.

Sắp chạy đến cổng trường, Phó Tranh cất bước đi lên, cánh tay dài nhấc lên, liền ôm lấy cổ Chu Tương Tương, kéo cô vào trong lòng, cười khẽ, "Tiểu chân ngắn, chạy trốn rất nhanh nha."

Thân hình Chu Tương Tương nhỏ nhắn xinh xắn, bị Phó Tranh ôm vào trong ngực, trông rất nhỏ bé.

Cô cuống quít muốn thoát ra ngoài, Phó Tranh lại ôm cô càng chặt hơn, nhướng mày, cười nhìn cô.

"Đang ở trường học đó, cậu mau thả tôi ra!" Chu Tương Tương vừa giận vừa thẹn, căng thẳng nhìn xung quanh, sợ bị giáo viên trông thấy.

May mắn là lúc này cũng sắp vào học, cửa trường học gần như không có người nào.

Phó Tranh không chút để ý nói: "Trường học thì sao? Tôi ôm vợ tôi thì ai dám quản?"

Chu Tương Tương nghe được mặt đỏ lên, vội la lên: "Ai... Ai là vợ cậu, cậu đừng... đừng nói nhảm..."

Phó Tranh trừng mắt, "F*ck! Chu Tương Tương, hôn đã hôn rồi, cậu còn không muốn thừa nhận?! Tôi mặc kệ, cậu đã là người của tôi, không được đổi ý! Đổi ý cũng vô dụng!"

Phó Tranh không hiểu sao có chút hoảng hốt, sợ vất vả lắm mới lừa được vợ tới tay cứ như vậy không có, cho nên lớn tiếng tuyên bố chủ quyền.

Chu Tương Tương nhìn anh, đột nhiên có chút bất lực, "Phó Tranh, chúng ta như vậy là không đúng, bị ba mẹ tôi biết được, tôi sẽ bị đánh chết."

Phó Tranh nhăn mi nhìn ánh mắt của cô. Đột nhiên, đỡ bả vai cô, vô cùng vô cùng nghiêm túc hỏi: "Cậu nói cho tôi biết, cậu có thích tôi hay không?"

"Tôi..."

"Không được nói không thích!"

Chu Tương Tương: "..."

Rõ ràng là đang hỏi nhưng Phó Tranh căn bản không để cho Chu Tương Tương cơ hội trả lời. Thành thật mà nói, anh có chút sợ nghe thấy cô trả lời, sợ cô chối bỏ.

Lập tức lại nói: "Tôi biết rõ cậu xinh xắn lại học giỏi, cũng biết rõ chính mình bây giờ không xứng với cậu."

Chu Tương Tương đột nhiên nghe thấy anh nói như vậy, khẽ ngẩn ra, vội vàng lắc đầu, "Tôi không có..."

Cô không có cảm thấy anh không xứng với cô.

"Cậu hãy nghe tôi nói." Phó Tranh cắt đứt lời cô, tiếp tục nói: "Chu Tương Tương, cậu trước hãy nghe tôi nói. Tôi biết rõ mình bây giờ không xứng với cậu, nhưng không phải vĩnh viễn tôi sẽ không xứng với cậu, cậu tin tưởng tôi, về sau tôi khẳng định sẽ không để cho cậu mất mặt, không kéo chân cậu lại, tôi sẽ chăm chỉ học tập, sẽ cố gắng đuổi theo bước chân cậu, sẽ cùng cậu thi chung một trường đại học, nhưng cậu, không được nói không thích tôi, biết rõ chưa?"

Chu Tương Tương kinh ngạc nhìn anh, đáy lòng rung động.

Cô thật sự không nghĩ tới, Phó Tranh thế nhưng sẽ nói ra những lời này.

Cùng cô thi chung một trường đại học, đối với anh mà nói, sẽ rất khó khăn đúng không?

Chu Tương Tương ngẩn ra nửa ngày, một hồi lâu sau, mới nhẹ giọng hỏi anh, "Cậu nói, là nghiêm túc sao?"

Sẽ vì cô, nỗ lực làm cho mình trở nên ưu tú hơn?

"Đương nhiên, cuộc đời này của tôi chưa từng nghiêm túc như thế đâu."

Chu Tương Tương nhìn đôi mắt anh, đôi mắt sẽ không gạt người. Ánh mắt anh kiên định, thật không giống đang nói lung tung.

Phó Tranh có chút khẩn trương, nắm giữ tay cô, dè dặt lại hỏi một câu, "Chu Tương Tương, cậu cũng thích tôi đúng không?"

Nếu không tại sao lại để cho anh hôn cô?

Phó Tranh nghĩ tới điều này, lập tức tự tin.

Nhưng mà, nhìn thấy Chu Tương Tương há mồm chuẩn bị mở miệng, trong lòng lại đột nhiên khẩn trương, trợn mắt nói: "Không được nói không thích!"

Chu Tương Tương ngây cả người, thấy anh bởi vì căng thẳng mà lớn giọng, nhịn không được cong môi dưới, có chút thẹn thùng, nhỏ giọng nói: "Phó Tranh, cậu đừng có mà bá đạo như thế."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.