Ở kỳ thi tháng giữa năm lớp mười hai cuối cùng thành tích của Phó Tranh cũng đột phá.
Nhưng bởi vì mấy lần trước đả kích quá lớn, ngày dán thông báo, Phó Tranh không dám đi xem, một mình ở lại trên sân thượng hóng gió.
Đầu mùa đông trời không lạnh lắm, gió nhẹ nhàng thổi lên mặt, rất thoải mái.
Trên sân thượng có bày ra một cái ghế dài, Phó Tranh dửng dưng nằm ở trên đó, hai tay vòng trước ngực, nhắm mắt lại.
Trong khoảng thời gian này, hầu như mỗi ngày hơn ba giờ đêm mới ngủ, sáu giờ sáng đã rời giường, hiếm khi tranh thủ được thời gian, hai mắt khép lại, rất nhanh liền ngủ.
Chu Tương Tương chạy tới xem bảng xếp hạng, lúc xuống lầu, Hạ Hoan Hoan cười cô, "Thật ra là cậu đi xem cho Phó Tranh đúng không? Mỗi lần cậu hạng nhất cũng không có thấp thỏm như thế."
Chu Tương Tương cũng không gạt cô nàng, thẹn thùng gật đầu một cái.
Hạ Hoan Hoan cười nói: "Nhưng mà, Phó Tranh nhà các cậu cũng quá lợi hại, vậy mà từ đếm ngược cả năm, lập tức thành tích tiến bộ nhiều như thế."
Chu Tương Tương rất nghiêm túc nói: "Anh ấy không phải lập tức đã tiến bộ nhiều như thế, anh ấy rất cố gắng."
Gần đây trường học có rất nhiều tin đồn, nói Phó Tranh chỉ số thông minh cao, học cũng giống như chơi, hâm mộ loại này không cần phải cố gắng, tùy tiện học một cái có thể dễ dàng thi được điểm số tốt.
Nhưng trên đời này làm gì có nhiều nhân tài như vậy? Phó Tranh thông minh là thật, nhưng anh bỏ ra nỗ lực, ý chí, kiên trì của anh, cũng là rất nhiều người đều không làm được.
Người sống trên đời này, bất luận là làm chuyện gì, cũng không thể dễ dàng gì mà có được thành công, rất nhiều người chỉ nhìn thấy vinh quang bên ngoài của người ta, nhưng không ai nhìn xem sau lưng bọn họ phải trả giá cái gì.
Dường như thành công của người khác đều tới rất nhẹ nhàng.
Trước lan can dán thông báo, còn chưa tới gần, thì thấy bên kia loạn thành một đoàn, thỉnh thoảng có tiếng thét chói tai của nữ sinh truyền tới, giống như là có người đang đánh nhau.
Hạ Hoan Hoan thích tham gia náo nhiệt, vội vàng kéo một nữ sinh hỏi: "Phía trước xảy ra chuyện gì vậy?"
Nữ sinh kia nói: "Là Lục Quýnh ban 7, với Lâm Tây Nham lớp chọn."
"Hả?!"
Chu Tương Tương nhanh chóng chạy đến phía trước, thì thấy Lâm Tây Nham bị Lục Quýnh đè xuống đất đánh một trận.
Lục Quýnh đã quen đánh nhau, Lâm Tây Nham bị đánh đến không còn sức đánh trả.
Quả đấm của Lục Quýnh không ngừng rơi trên người, trên mặt của Lâm Tây Nham, âm thanh bốp bốp bốp, nghe thấy mà giật mình.
Chu Tương Tương sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, vội vàng chạy tới, cúi người kéo lấy cậu.
Lục Quýnh đang nổi giận, cho là can ngăn, quay đầu lại cho một quyền.
Quả đấm mang theo tiếng gió bén nhọn, Chu Tương Tương bị dọa sợ nhắm chặt đôi mắt.
Trong nháy mắt Lục Quýnh vung quyền, cũng nghiêng đầu qua.
Trông thấy là Chu Tương Tương, linh hồn nhỏ bé bị dọa sợ, mạnh mẽ thu hồi lại nắm đấm.
"Ối mẹ ơi! Tại sao lại là chị!!!"
Lục Quýnh sợ đến nỗi mặt mũi trắng bệch, một đấm này nếu đập lên mặt Chu Tương Tương, cái đầu chó này của cậu không bị Tranh ca chặt xuống đem đi làm banh đá mới là lạ đó!
Chu Tương Tương thẳng người lên, nhìn cậu hỏi: "Đã xảy ra chuyện gì?"
Lục Quýnh chỉ Lâm Tây Nham, đôi mắt phẫn nộ như muốn phun ra lửa, "Lần này Tranh ca thi được hạng 21, tiểu tử này, lại dám nói Tranh ca chúng ta gian lận! Em không đánh chết cậu ta, thì không hóa giải được mối hận trong lòng em!"
Chu Tương Tương không nghĩ tới lại là nguyên nhân này, nghe vậy, lông mày nhíu chặt lại, nhìn về phía Lâm Tây Nham đang được người đỡ lên.
Lâm Tây Nham thấy Chu Tương Tương lại đây, cho là đến giúp cậu ta, lập tức tăng thêm kiêu ngạo, "Tôi đây là nghi ngờ hợp lý! Một tên lưu manh chưa bao giờ đọc sách đột nhiên thi lên đến hạng 21, căn bản là không phù hợp với lẽ thường! Tôi có lý do hoài nghi cậu ta gian lận! Tương Tương, cậu nói có đúng hay không?"
Lâm Tây Nham cũng không biết quan hệ của Chu Tương Tương với Phó Tranh. Lúc trước có mấy lần Phó Tranh đến phòng học tìm Chu Tương Tương, khi đó cậu ta còn cho là hai người bọn họ đang yêu nhau, nhưng về sau Phó Tranh lại không tới nữa, ở trường học cũng không thấy Chu Tương Tương và Phó Tranh ở cạnh nhau, nghĩ thầm, trước đây khẳng định là Phó Tranh quấn quít lấy Chu Tương Tương. Cậu ta tin chắc từ trước đến giờ, Chu Tương Tương tuyệt đối sẽ không thích loại người như Phó Tranh.
Nào biết, cậu ta vừa mới dứt lời, lại phát hiện ánh mắt Chu Tương Tương nhìn cậu ta không đúng, rất lạnh.
"Tương Tương..."
Mặt Chu Tương Tương sa sầm, giọng nói lạnh như băng, "Tôi cảm thấy, Lục Quýnh đánh rất hay."
Chu Tương Tương lên lầu, trực tiếp đến phòng học của Phó Tranh, chỉ có điều, vị trí của anh trống không, không có người.
Chu Tương Tương quay đầu, đi lên sân thượng.
Bình thường, Phó Tranh không ở phòng học, thì chính là ở trên sân thượng.
Lên sân thượng, quả nhiên thấy Phó Tranh tùy tiện nằm trên ghế, đôi mắt nhắm lại, giống như đang ngủ.
Chu Tương Tương lặng lẽ đi tới, ngồi vào chỗ trống bên cạnh anh.
Phó Tranh ngủ rất say, ngay cả khi cô lại gần cũng không phát hiện.
Chu Tương Tương nhìn anh, khóe miệng không tự giác cong lên.
Phó Tranh lớn lên thật sự rất đẹp trai, đẹp đến nỗi Chu Tương Tương có thể ngồi ở chỗ này, lẳng lặng nhìn anh cả ngày.
Chỉ có điều, gần đây anh gầy đi rất nhiều, dưới mắt có một vòng màu xanh, xem ra rất mệt mỏi.
Chu Tương Tương đột nhiên không đành lòng đánh thức anh.
Cô ngồi bên cạnh anh, hai chân nâng lên cong lại, hai tay đan chéo đặt trên đầu gối, nghiêng đầu, mặt gối trên cánh tay, không chớp mắt nhìn Phó Tranh.
Phó Tranh chợp mắt nửa giờ, trong nháy mắt mở mắt ra, thì thấy Chu Tương Tương gối đầu trên tay ngồi bên cạnh anh, đôi mắt sáng long lanh đang nhìn anh.
Anh khẽ ngẩn ra, theo bản năng dụi nhẹ mắt.
Cảm giác mà vừa mở mắt ra đã nhìn thấy vợ mình, giống như đang nằm mơ vậy.
Phó Tranh đột phá cổ bình, thành tích lại cao thêm một tầng, lúc thi cuối kỳ, lần đầu tiên thi được trên hạng mười.
Ngoại trừ Phó Tranh, chín người còn lại tất cả đều là lớp chọn.
Còn chưa thi đại học, Phó Tranh cũng đã thành thần thoại cả trường.
Ngày có điểm, thầy Tôn ở trong đoàn giáo viên vô cùng vui vẻ nói: "Ôi, Phó Tranh này thật đúng là cho lớp thường chúng ta hãnh diện, ai nói học sinh dở cũng chỉ biết đánh cá ba ngày, phơi lưới hai ngày, dốc lòng, bạn học Phó Tranh thật sự là quá dốc lòng!"
Thầy Vương chủ nhiệm lớp Chu Tương Tương, bởi vì vẫn luôn dạy lớp chọn, cho nên không khỏi có một ít cảm giác về sự ưu việt, rất khinh thường học sinh dở.
Trước kia trước 20 hạng hoàn toàn là lớp chọn nhận thầu, lần này một lớp thường nhảy vào giữa, vẫn là do lúc trước ông quá hạ thấp Phó Tranh, cái tư vị trong ngực, thật sự là một lời khó nói hết.
Mặc kệ nói như thế nào, Phó Tranh dựa vào nỗ lực của chính mình, từ đếm ngược toàn trường, chính thức tiến vào danh sách học sinh tiêu biểu của trường học, tuy rằng còn cách Chu Tương Tương một khoảng, nhưng cũng không kém nhiều lắm.
Nhưng bởi vì thường xuyên thức đêm học tập, ngủ không đủ giấc, vào đêm trước lễ mừng năm mới, Phó Tranh vẫn là chịu không nổi mà ngã bệnh.
Người rất ít khi sinh bệnh, vừa bệnh một cái liền đặc biệt nghiêm trọng.
Đêm 30 tết, hơn ba giờ, Phó Tranh giải xong đề, đang chuẩn bị lên giường ngủ, lúc đứng dậy, đột nhiên trước mắt tối sầm, cả người ngã quỵ trên mặt đất.
Cả một đêm đưa đến bệnh viện truyền nước, buổi sáng ngày hôm sau cuối cùng mới tỉnh lại.
Dì Dung trông coi anh cả một đêm, thấy Phó Tranh tỉnh lại, lập tức nhịn không được mà tận tình khuyên bảo, "Cái đứa nhỏ này, đã nói với cháu bao nhiêu lần, thức đêm không tốt cho sức khỏe, bây giờ thành tích của cháu đã rất tốt rồi, không cần thiết lại dày vò thân thể mình như vậy, cháu nhìn cháu xem, Tết nhất, nằm ở bệnh viện thoải mái lắm sao?"
Phó Tranh nở nụ cười, "Ôi, dì Dung dì không hiểu đâu."
"Dì không hiểu? Hừ, dì biết, còn không phải là do cháu muốn thi đậu chung một trường với tiểu thư Tương Tương sao? Thật là, chưa từng thấy cháu si tình như vậy."
Phó Tranh thấp giọng cười, tuy rằng sinh bệnh, nhưng tâm tình lại rất vui vẻ.
Dì Dung chăm sóc Phó Tranh một lúc, nói: "Hôm nay ăn tết, cha cháu có việc đi công tác, lát nữa dì cũng phải đoàn viên với người nhà, cháu gọi điện thoại cho tiểu thư Tương Tương, để con bé tới đây với cháu đi."
Phó Tranh " Vâng " một tiếng, "Cháu biết rồi."
Dì Dung ở lại đến hơn 10 giờ sáng mới rời khỏi, Phó Tranh gọi điện thoại cho Chu Tương Tương.
Điện thoại vừa thông, thì nghe thấy đầu kia truyền đến tiếng phóng pháo hoa bùm bùm bùm.
Phó Tranh ngẩn ra, "Em đang ở đâu vậy?"
Tiếng pháo rất lớn, Chu Tương Tương che một bên lỗ tai, lớn tiếng nói với điện thoại, "Đang ở quê! Làm sao vậy?"
"Hả, ở quê?"
"Đúng vậy, về đoàn viên với ông ngoại bà ngoại, anh thì sao? Anh đang ở đâu vậy?"
"Anh à, anh cũng đang đoàn viên ở quê."
Phó Tranh nói dối, thứ nhất không muốn để cho Chu Tương Tương lo lắng, thứ hai quê của Chu Tương Tương rất xa, trở về còn phải ngồi xe, mùa đông để cô đi qua đi lại như vậy anh rất đau lòng.
"Tương Tương, con còn đang gọi điện thoại cho ai thế? Nhanh lên, lên núi viếng mộ thôi."
"Vâng thưa mẹ, con tới liền!"
Chu Tương Tương lên tiếng, nói với người trong điện thoại: "Phó Tranh, em phải lên núi viếng mộ cho ông bà cụ đây, lát nữa gọi lại cho anh sau."
"Ừ, được rồi."
Điện thoại cắt đứt.
Phó Tranh nhìn phòng bệnh trống rỗng, trong lòng vẫn là có chút mất mát.
Hôm nay là lễ mừng năm mới.
Ba không ở đây, vợ cũng không ở đây.
Anh thở dài, trở vào trong chăn, dứt khoát nhắm mắt đi ngủ.
Tác giả có lời muốn nói:
Một mình Phó ca ca ăn tết, trông thật đáng thương, có muốn Tương Tương tới bồi anh ấy không ha ha ha!
Truyện tại Wattpad sẽ được đăng sau Wordpress từ 2 - 3 chương.
Link Wordpress: Mọi người có thể vào trang wattpad của Vườn Cà Rốt, tại phần giới thiệu có dẫn link wordpress của Vườn.